Xuyên Nhanh: Đại Lão Điên Cuồng Đừng Quậy Nữa

Chương 10: Tiểu thư thật giả 5

Trước Sau

break

Thôi vậy. 023 nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ trên màn hình, thở dài thật sâu. Nó mặc kệ luôn. Sụp thì sụp. Cùng lắm bị trừ điểm. Điểm của nó vốn có bao nhiêu đâu. Trừ hết thì cùng lắm quay về lò đúc lại.

Nghĩ tới nghĩ lui, 023 âm thầm rơi hai dòng lệ dài như sợi mì.

Nó gây nghiệp gì mà xui đến vậy, lại trói phải một chủ nhân như thế.

Bên kia, Lý lão gia được tiểu tư dìu thẳng tới chỗ đại phu nhân.

Lý phu nhân thấy Lý lão gia thảm hại như vậy thì kêu lên một tiếng, vội chạy tới rồi tức giận hỏi: “Lão gia bị sao thế này? Giờ này chẳng phải đang ở phòng Đào di nương sao?”

Đám tiểu tư cúi đầu: “Bẩm phu nhân, bọn nô tài cũng không biết. Khi ấy bọn nô tài canh ngoài viện, bỗng nghe tiếng lão gia thét lên. Xông vào thì thấy lão gia đã ngất trên đất rồi.”

“Cái gì!”

Lý phu nhân nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Thế Đào di nương đâu?”

Tiểu tư: “Chắc vẫn ở trong viện.”

“Đi lôi ả ta tới đây cho ta!”

“Vâng.”

Mấy tiểu tư vội chạy tới viện của Vân Thiển.

“Đào di nương, phu nhân gọi, mời di nương theo bọn ta đi một chuyến.”

Vân Thiển đang ăn điểm tâm nghe vậy thì khựng lại: “Ở đây không có Đào di nương, các ngươi về đi.”

Mấy tiểu tư: “…”

“Đào di nương đừng đùa nữa. Di nương vẫn nên theo bọn ta đi. Để phu nhân đợi lâu thì người chịu thiệt cũng là di nương.”

Nghe vậy, Vân Thiển bỗng hiểu ra điều gì. Nàng giơ tay chỉ vào mình: “Đào di nương là ta à?”

Mấy tiểu tư nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc, không nói tiếng nào.

Vân Thiển: “…” Tiểu Tam Tử chẳng phải nói nguyên chủ tên Tô Thiển Thiển sao, sao tự dưng lại họ Đào?

Như đoán được chủ nhân đang nghĩ gì, 023 nhắc trong đầu: [Chủ nhân, nhà nông nuôi nguyên chủ họ Đào. Chủ nhân chưa về phủ thừa tướng nên hiện giờ chủ nhân mang họ Đào.]

Vân Thiển: “…”

Nàng liếc mấy tiểu tư rồi bình thản nói: “Không đi. Đại phu nhân gì đó muốn gặp ta thì bảo bà ta tự tới.”

Mấy tiểu tư: “…” Đào di nương điên rồi sao, dám cãi phu nhân?

Thấy nữ tử trước mặt chẳng buồn để ý họ, mấy tiểu tư nhìn nhau rồi quay về thuật lại nguyên lời cho Lý phu nhân.

Rầm.

“Cái gì!”

Lý phu nhân đập mạnh bàn: “Con tiện nhân đó nói thật vậy à?”

Mấy tiểu tư gật đầu: “Vâng, phu nhân.”

“Đúng là thứ tiện nhân! Các ngươi, đi, trói ả ta lại lôi đến đây cho ta!”

Mấy tiểu tư nhận lệnh đi ngay.

Lần nữa đến viện của Vân Thiển, mấy tiểu tư nhìn nhau rồi đẩy cửa bước vào: “Đào di nương, di nương vẫn nên theo bọn ta đi một chuyến.”

Vân Thiển vẫn nhẩn nha gặm bánh đào hoa trong tay: “Không đi.”

Mấy tiểu tư: “Đào di nương, đắc tội rồi.”

Vừa nói, họ đã nhào lên định khống chế nàng. Trong tay một tiểu tư còn cầm sợi dây thừng to bằng ngón tay.

Vân Thiển thấy vậy thì nheo mắt. Miếng bánh đào hoa trong tay nàng lập tức bay vút ra.

“A!”

Ngay sau đó, một tiểu tư ôm chân quỳ sụp xuống.

Mấy tiểu tư khác giật mình, vô thức dừng lại.

Vân Thiển bình thản phủi tay, đứng dậy: “Muốn đánh nhau à? Từng người một hay cùng xông lên?”

Mấy tiểu tư: “…”

Chúng nhìn nhau, im lặng hai giây rồi cùng tiến về phía nàng.

Chẳng mấy chốc, trong viện vang lên tiếng kêu la thảm thiết của đám tiểu tư.

Cổng viện bỗng bị mở từ trong. Ngay sau đó, mấy bóng người bị ném thẳng ra ngoài.

Rầm.

Ném xong, cửa viện lại bị đóng sầm một cái.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc