Thấy Lâm Thiển bỗng nhiên đổi hẳn một kiểu, 023 giật thót. Nó suýt tưởng ký chủ bị người ta đoạt xác ngay trước mắt nó.
Trong đầu nó luống cuống: [Ký… ký chủ, ngài…ngài sao vậy?]
Nghe tiếng trong đầu, bước chân Vân Thiển khựng lại. Nàng nở một nụ cười hiền lành vô hại, giọng thản nhiên: [Không sao cả. Ngươi chẳng bảo ta đừng làm sụp hình tượng sao? Sao, ta thế này có vấn đề gì à?]
Đối diện ánh mắt ấy, 023 chắc như đinh đóng cột. Chỉ cần nó nói “có vấn đề” thì giây sau nhất định có chuyện chẳng lành xảy ra.
Nghĩ tới chuyện vừa mới quen ký chủ đã bị ký chủ tống xuống mười tám tầng địa ngục đi dạo một vòng, 023 run lên bần bật. Nó câm luôn, không dám nói nữa.
Vân Thiển thấy vậy thì hài lòng, quay về phòng mình.
Nàng chỉ còn cách cửa một bước thì lại dừng. Nàng ngước nhìn những dải lụa đỏ và lồng đèn đỏ quanh đó, chân mày khẽ nhíu. Nàng quay sang đám tiểu tư bà tử vẫn nằm la liệt chưa nhúc nhích, lại nở nụ cười hiền lành vô hại: “Giúp ta vứt hết mấy thứ này đi được không? Trong nhà cũng đổi hết cho ta nữa. Được chứ? À đúng rồi. Đừng làm ồn lúc ta ngủ. Hậu quả thì ta nghĩ các ngươi cũng không muốn biết đâu.”
Nghe xong, cả đám người cứng đờ. Hoàn hồn rồi, bọn họ vội vàng gật đầu lia lịa.
Vân Thiển gật nhẹ, bước vào phòng ngủ bù.
Đợi đến khi không còn thấy bóng nàng, cả đám mới thở phào. Họ nén đau do vết thương, rón rén khiêng Lý phu nhân đang ngất ra ngoài. Lại để vài bà tử ở lại tháo hết lụa đỏ lồng đèn đỏ trong viện.
Tháo xong, họ lại rón rén vào trong nhà. Họ cẩn thận dọn hết chân nến đỏ cùng đồ trang trí đỏ đi và thay bằng đồ mới. Cả quá trình không ai dám phát ra một tiếng.
Bên kia, mấy bà tử khiêng Lý phu nhân về xong thì vội chạy đi gọi đại phu vừa rời khỏi đó chưa lâu.
Đại phu: “...”
Lý phu nhân tỉnh lại, nhìn ngón tay vẫn vểnh dựng lên cao ngất, chịu không nổi. Bà ta lại trợn mắt rồi ngất tiếp.
Cùng lúc ấy, ở một phòng khác, Lý lão gia cũng lờ mờ tỉnh.
Ý thức dần quay lại. Nghĩ tới chuyện đêm qua và sáng nay, mắt Lý lão gia càng lúc càng trợn to. Nỗi sợ bò khắp người khiến lão run lập cập. Cuối cùng lão không chịu nổi nữa. Mặt lão trắng bệch, thét lên một tiếng rồi lại trợn mắt ngất lịm.
“Có ma!”
Ngoài cửa, tiểu tư nghe tiếng thét thì cứng người. Hắn thầm kêu không ổn, vội đẩy cửa xông vào rồi thấy Lý lão gia lại ngất.
Thế là đại phu vừa đi chưa lâu lại bị gọi về lần nữa.
Đại phu: “...” Ta đúng là…
Năm ngày tiếp theo, Lý lão gia sống trong sợ hãi.
Đến khi lão đỡ hơn một chút, lão lập tức sai người đi mời một đạo sĩ về.
Đạo sĩ tới, Lý lão gia dẫn hắn đi thẳng tới viện của Vân Thiển.
Đến trước cửa viện, Lý lão gia chỉ vào cánh cổng: “Đạp mở cho ta!”
Vân Thiển đang ngồi ngẩn ngơ trong viện chợt nghe vậy. Nàng nheo mắt, nhìn về phía cổng.
Ngay sau đó, cổng viện “rầm” một tiếng, bị người ta đạp mở.
Vân Thiển thấy Lý lão gia gầy rộc hẳn đi. Lão dẫn theo một nam nhân mặc đạo bào, để ria mép mỏng, bước vào.
Thấy thiếu nữ ngồi chống cằm trong sân, Lý lão gia theo phản xạ run lên. Lão vội dời mắt đi, nuốt khan rồi chỉ về phía Vân Thiển, giọng run rẩy: “Đại… đại sư, chính là nàng ta! Nàng ta là quỷ! Ta… ta tận mắt thấy! Ngài… ngài mau thu phục nàng ta!”
Đạo sĩ lập tức nhìn chằm chằm Vân Thiển. Ánh mắt sắc lẻm của hắn chạm vào đôi mắt cười như hoa của nàng.
Hắn khựng lại, vuốt vuốt ria mép, đảo mắt một vòng rồi nói với Lý lão gia đang mặt trắng bệch: “Thu được. Nhưng lúc bần đạo làm phép, ta không thích có người ngoài quấy rầy. Ngươi đưa người rời khỏi đây. Lát nữa dù nghe thấy gì cũng không được lại gần viện này.”
Nghe nói thu được, Lý lão gia mừng đến mức sắc mặt hồng lên chút. Lão vội gật đầu, dẫn đám tiểu tư tránh xa viện.
Đạo sĩ thong thả đi tới đóng cổng viện lại.
Hắn xoay người, nheo mắt cười nhìn thiếu nữ ở không xa. Trong mắt hắn lóe qua một tia tham lam rất khó nhận ra.