Xuyên Nhanh: Cố Lên Nào, Làm Người Đàn Ông Tốt

Chương 46: Tôi ăn bám trong tiểu thuyết niên đại (TG1)

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Mà trong xưởng thì sao, dù có ý muốn đổi một tổ trưởng, nhưng những người thợ bậc 8 đều là những viên ngọc quý của nhà máy, họ cũng sợ việc đổi tổ trưởng sẽ khiến thợ cả Tôn mất mặt, đến lúc đó không những vấn đề nề nếp của xưởng không được cải thiện, mà thợ nguội cấp 8 cũng có khoảng cách với nhà máy.

Nên chuyện này cứ thế kéo dài đến hiện tại, hơn hai năm, cờ đỏ phân xưởng gương mẫu ban đầu là của xưởng 1 giờ đã bị phân xưởng 2 và phân xưởng 3 cướp mất rồi.

“Hắn bỏ bê công việc chăng?”

Trong xưởng vang lên một giọng nói.

Vắng mặt khác với làm việc qua loa, cái trước vi phạm kỷ luật rõ ràng, nếu cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, xưởng có tư cách đưa ra hình phạt, mà một khi bị xử phạt rồi, lãnh đạo trong xưởng cũng có thể họp bàn quyết định có nên đuổi việc phần tử xấu trong hàng ngũ lao động này hay không.

Nguyên thân còn có chút tâm cơ, ngày thường đi làm tan làm đúng giờ, chưa từng để người ta thực sự bắt được thóp.

Đúng lúc một số người vì bắt được cái đuôi của “con sâu làm rầu nồi canh” Tống Thần mà vui mừng, cán bộ Tiểu Lưu dẫn Triệu Mai Tử vào.

“Thợ cả Tôn, đây là đồng chí Triệu Triệu Mai Tử, cô ấy là vợ của đồng chí Tống Thần, hiện đã tiếp quản công việc của đồng chí Tống, xưởng vẫn bố trí cô ấy đến phân xưởng 1 của mọi người, bây giờ là công nhân học việc, bác chỉ định một người chỉ dạy cô ấy nhé, còn những quy định của nhà máy như chỗ nhận đồ bảo hộ lao động và những chuyện khác nữa, cũng phiền bác tìm một người hướng dẫn cô ấy luôn nha.”

Cán bộ Tiểu Lưu dẫn Triệu Mai Tử đến gặp tổ trưởng thợ cả Tôn của phân xưởng 1.

“Tống Thần giao công việc cho vợ hả!”

Thợ cả Tôn kinh ngạc nhìn Triệu Mai Tử bên cạnh.

Mọi người trong phân xưởng đều biết Tống Thần đã kết hôn rồi, mấy ngày trước không đi làm là vì nghỉ phép cưới 3 ngày, mọi người còn đang đoán Tống Thần có phát kẹo mừng cho mọi người không, kết quả người ta đưa thẳng công việc của mình cho vợ rồi.

Bởi vì phải làm việc cho nên Triệu Mai Tử không mặc quần áo tốt hơn, cô mặc lại một bộ đồ công nhân cũ của Tống Thần, họ làm nghề này thỉnh thoảng sẽ tiếp xúc với dầu máy và những vết bẩn khó giặt sạch, cho nên quần áo trông có vẻ bẩn, màu sắc ban đầu của vải cũng đã giặt đến mức hơi bạc màu.

Kết hợp với vóc dáng hơi gầy của Triệu Mai Tử, dù cô đã dùng máy may để sửa lại tay áo và gấu quần, bộ đồ công nhân rộng thùng thình của đàn ông khi mặc lên người cô vẫn mang cảm giác như một đứa trẻ mặc áo bành tô của người lớn.

Nhưng thợ cả Tôn vẫn rất thích Triệu Mai Tử, bởi vì đôi mắt của Triệu Mai Tử, ngay thẳng, kiên định!

Ông không nhịn được thở dài một hơi trong lòng, quả nhiên là trai tốt không được vợ hiền, mà kẻ lười biếng thì trèo lên được cành hoa.

Ông quan sát cô bé trước mặt, trong ánh mắt của đối phương không có chút oán giận nào, trái lại, ánh mắt cô nhìn những công cụ xung quanh tràn đầy sự khao khát và mong muốn, rõ ràng có thể thấy được cô thật lòng thật dạ muốn thay Tống Thần đi làm, sau đó kiếm tiền nuôi anh - một người đàn ông khỏe mạnh, đầy đủ chân tay.

“Siêu Anh, cô đến đây một chút.”

Thợ cả Tôn vẫy tay với một người đàn bà ngoài ba mươi trong đám người, sau đó lại nói với Triệu Mai Tử: “Thợ cả Ưng là thợ nguội cấp 3, mấy ngày nay cô ấy sẽ hướng dẫn cô đi.”

Thợ cả Tôn chọn thợ cả Ưng đến hướng dẫn cô có hai nguyên nhân, thứ nhất thợ cả Ưng là đàn bà, dẫn dắt công nhân học việc Triệu Mai Tử sẽ dễ dàng hơn, thứ hai cô cũng là một trong số ít những người trong xưởng không ghét Tống Thần.

Nói đến cũng quái lạ, mấy ngày gần đây, Tống Thần dường như đột nhiên được khai sáng vậy, vốn dĩ chỉ có một khuôn mặt đẹp, bây giờ ngay cả miệng lưỡi cũng càng ngày càng lanh lợi, anh gọi mấy nữ công nhân ít ỏi trong xưởng là chị, hôm thì gọi chị này, hôm lại dỗ chị kia, khiến mấy chị lớn tuổi trong xưởng cười run rẩy hết cả người, ai cũng tranh nhau nhận anh làm em trai.

Tống Thần còn rất trẻ, năm nay vừa tròn 20 tuổi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc