Editor: L’espoir
*
Công nhân nữ nhỏ tuổi nhất trong phân xưởng năm nay cũng đã 34 tuổi rồi, khoảng cách tuổi tác như vậy ở thời đại này gần như có thể là mẹ và con.
Vì vậy, Tống Thần có khéo ăn nói một chút cũng chỉ khiến người ta chê anh xu nịnh ở sau lưng, chứ hoàn toàn không có ai nghĩ gì khác.
“Chị là thợ nguội cấp 3 nào dám xưng là thợ cả, Triệu Mai Tử phải không, em cứ gọi giống Tống Thần, sau này cứ gọi chị là chị Ưng là được rồi.”
Quả nhiên, đối với việc dẫn dắt một công nhân học việc, Ứng Siêu Anh không có chút ý kiến nào.
“Chị Ưng.”
Nghe giọng, Triệu Mai Tử đã nhận ra đó là một trong những người chị mà Tống Thần đã đặc biệt giới thiệu trước khi đi ngủ tối qua, Triệu Mai Tử lập tức thoải mái hơn rất nhiều, tiếng chị này, cô cất lên với giọng đầy khí thế, thể hiện sự nhiệt tình vô cùng.
“Đi thôi, chị dẫn em đến hậu cần lấy đồ bảo hộ lao động trước, chị nói cho em biết, đãi ngộ của xưởng chúng ta tốt lắm đấy.”
Chị Ưng cũng thích cô bé thoải mái hào phóng này, cảm thấy Triệu Mai Tử và Tống Thần rất hợp nhau, mọi người trong xưởng đều nói Tống Thần không tốt, nhưng Ứng Siêu Anh lại cảm thấy Tống Thần anh chỉ là một đứa trẻ, trẻ con mà, không biết chuyện không phải rất bình thường sao, bây giờ đã lập gia đình rồi, tự nhiên sẽ trưởng thành lên thôi.
Ví dụ như bây giờ, anh biết mình không giỏi làm việc, nên giao hẳn công việc trong xưởng cho vợ mình, con người nhìn đã biết là người cần cù, giỏi giang, đây là biểu hiện thông minh và nhạy bén đấy.
Đừng hỏi tại sao logic của chị lại cảm động như vậy, có hỏi thì bảo là do nhìn mặt, cậu em trai tuấn tú như vậy không thể là người xấu được.
Chị cả dẫn cô em gái nhỏ vui vẻ đi về phía hậu cần, trên đường đi vừa giới thiệu với cô một số quy định trong xưởng, ngoài ra còn kể cả những quy tắc ngầm trong phân xưởng 1, ví dụ như ai tính khí xấu không nên trêu chọc, ai hiền lành, sẵn lòng giúp đỡ giải đáp thắc mắc cho thợ học việc…
Triệu Mai Tử cũng rất biết điều, suốt đường đi cứ ừ ừ à à đáp lại, thỉnh thoảng còn kêu lên một tiếng chị Ưng chị biết nhiều quá đi, nếu không phải chị nói với em những điều này, thì em cũng không biết luôn á chị, chị Ưng chị giỏi quá à, chẳng trách trước khi em đi làm Tống Thần nói với em, có vấn đề thì tìm chị Ưng là chính xác.
Sự đáp lại đầy đủ như vậy đã cực kỳ thỏa mãn mong muốn chia sẻ của Ứng Siêu Anh, chị càng hài lòng với thợ học việc này hơn.
Triệu Mai Tử cảm thấy vui vẻ hớn hở, cô đè chút căng thẳng cuối cùng trong lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả những điều này đều do Tống Thần dạy cô, bây giờ xem ra, hình như cũng khá hữu dụng.
Hây, nếu chồng cô không bị cơ thể yếu ớt của mình cản trở, chắc chắn đã có thể trở thành một nhân vật phi thường rồi.
Triệu Mai Tử vừa tự hào vừa đau lòng, sau đó lặng lẽ nắm chặt tay, cô nhất định phải nỗ lực cùng với hi vọng của Tống Thần.
******
Tống Thần thức dậy lần nữa, đã là chuyện sau 12 giờ.
Giấc ngủ này, khiến anh ngủ ngon giấc và cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thức dậy, mặc quần áo, rửa mặt xong, Tống Thần sờ cái bụng kêu ùng ục, đến căn bếp nhỏ.
Đến giờ này rồi, đống củi trong bếp đã tắt ngấm từ lâu, nhiệt độ còn lại trên bếp cũng đã tản đi, Tống Thần bưng bát cháo đặc đã được giữ ấm vào từ sáng, không ngại nó đã nguội hẳn, trực tiếp cho thêm chút dưa muối vào khuấy đều, rồi húp xùm xụp.
Lúc đầu Triệu Mai Tử đề nghị mỗi ngày sẽ về nấu cơm vào buổi trưa, chỉ là bị Tống Thần từ chối.
Nhà máy cán thép cách tứ hợp viện khá xa, chỉ đi bộ qua lại thôi cũng phải hơn một tiếng đồng hồ, nếu chọn đi xe buýt thì chi phí đi lại cũng đủ để Triệu Mai Tử ăn một bữa trưa thịnh soạn trong xưởng rồi, bất kể lựa chọn nào, đều tốn thời gian hoặc tốn tiền, không có lựa chọn nào hợp lý cả.
Tống Thần cảm thấy với thời gian đi lại như vậy, Triệu Mai Tử tốt hơn là nên dành thêm thời gian trong nhà máy để nghiên cứu kỹ thuật, hoặc nghỉ ngơi một chút vào buổi trưa, như vậy cũng có thể giúp Triệu Mai Tử có đủ năng lượng để học kỹ thuật thợ nguội.