Editor: L’espoir
*
Nhưng bây giờ, bà bỗng dưng thấy cảm thấy tủi thân.
Bà làm trâu làm ngựa ở nhà họ Trương nhiều năm như vậy, kết quả đến cuối cùng khi bà bị bệnh, người trong nhà không ai quan tâm, cái họ quan tâm chỉ là cơm ăn trong nhà có ngon không, đồ ăn có tươi không.
Lạnh lòng, mệt mỏi!
“Ông cả thế này là không được đâu ạ, đàn ông ở Tứ Cửu Thành không thể cứ kiếm được tiền rồi phủi tay ngồi mát, chẳng có lý nào như vậy cả, còn mấy anh em Trương Phúc nữa, đợi họ tan làm về rồi, con phải nói chuyện với mấy anh ấy lại mới được, mẹ ruột mình kia mà, trên đời này còn có người mẹ ruột nào khác nữa đâu?”
Nói rồi, Tống Thần và Triệu Mai Tử đi qua cánh cửa đó, hướng về nhà.
Từ xa vẫn còn nghe thấy tiếng Tống Thần hét lớn, bảo nhất định sẽ thay bà cả dạy dỗ mấy đứa con không ra gì đó.
“Hu, đàn bà chúng ta thật khổ, ốm đau cũng không ai quan tâm chúng ta.”
Bà cả nước mắt lưng tròng ai oán, đây là nhắc đến chỗ đau lòng rồi.
“Ai mà chẳng thế, đàn ông nhà tôi cũng y chang vậy!”
“Hầy, con trai tôi thực ra cũng khá hiếu thảo, chỉ là con dâu tôi không được, từ khi nó gả đến…”
“Ủa, còn có chuyện này nữa, sao trước đây tôi chưa nghe thấy bà nói vậy, bà nói lại xem, con bé đó thật sự…”
Một đám bà tám tụ lại với nhau, còn về chủ đề ban đầu là gì, họ chỉ chăm chăm than vãn về những bất hạnh trong gia đình, đã sớm bị lãng quên.
******
Đi đi về về một chuyến, buổi tối hôm đó hai người đều ngủ sớm.
Hôm nay là ngày Triệu Mai Tử chính thức trở thành công nhân, cô thức dậy sớm để dọn dẹp, chuẩn bị tất cả các tài liệu.
Nhưng cô không đánh thức Tống Thần, bởi vì trước đó cô đã nói với cán bộ Tiểu Lưu rồi, cứ tìm hắn vào sáng ngày nhậm chức là được, sau đó mọi thứ hắn sẽ sắp xếp.
Triệu Mai Tử thức dậy sớm đun nước rồi lại để phần bữa sáng của Tống Thần lên bếp, đậy vung nồi, dùng lửa tàn để giữ ấm, làm xong tất cả những việc này, cô mới vội vàng rời khỏi nhà.
Lần đầu tiên Tống Thần tỉnh dậy, mặt trời đã chiếu đến mông rồi, ánh nắng chói chang xuyên qua rèm cửa chiếu vào giường.
Đây là lần đầu tiên anh ngủ đủ giấc kể từ khi đến thế giới này, nhưng anh vẫn không muốn dậy, trở mình, đầu quay về phía cửa sổ.
Tuyệt đối đừng cảm thấy tội lỗi vì ngủ nướng, dù cho anh có thức dậy cũng không thể tạo ra giá trị gì.
Tống Thần vươn tay ra sau, kéo lấy cái gối của Triệu Mai Tử ôm vào lòng, lại một lần nữa thoải mái ngủ tiếp.
*****
“Sao hôm nay Tống Thần vẫn chưa đến làm nhỉ?”
Phân xưởng 1, nhóm công nhân nhìn một vị trí trống, nói với vẻ không vui.
Cái tên họ Tống đó là con sâu làm rầu nồi canh của phân xưởng 1, từ khi anh đến xưởng, anh đã phá hỏng bầu không khí của cả xưởng, trước đây mọi người đều rất nghiêm túc làm việc, nhưng từ khi có thêm anh, một tên chỉ biết đục nước béo cò sống qua ngày, thời gian lâu dần, tâm lý của mọi người đều thay đổi.
Thời đại này, mọi người được trả lương cố định, chứ không có chuyện lấy tiền theo sản phẩm, hơn nữa trừ công nhân thời vụ, nhân viên chính thức không dễ bị sa thải, ngay cả giám đốc xưởng cũng không có quyền hạn đấy.
Dựa vào đâu mà anh làm ít việc, còn tôi làm nhiều việc như vậy, mà tiền lương của chúng ta bằng nhau?
Thế là trừ một số người tính tình cực kỳ hiền lành, cùng với một số bậc tiền bối thực sự không vừa mắt với cách làm việc của Tống Thần, trong xưởng này ngày càng có nhiều người học theo cách làm việc lười biếng của Tống Thần.
Công nhân lành nghề vốn có thể sản xuất 100 linh kiện mỗi ngày, giờ đây họ dần chỉ làm được 90, 80 cái, bởi vì khi làm việc thì thì thầm to nhỏ không để ý, dẫn đến tỉ lệ sản phẩm lỗi cũng dần tăng lên.
Ngoài giờ nghỉ, công nhân trong xưởng tụ tập từng nhóm nhỏ để lấy nước nóng uống, lê la khoảng 20-30 phút, rồi lững thững trở lại làm việc, hiệu suất làm việc và thành quả lao động của cả xưởng đều không ngừng giảm xuống.
Tổ trưởng của phân xưởng 1 là thợ cả Tôn - thợ nguội cấp 8 của nhà máy, đáng lẽ vấn đề nề nếp trong phân xưởng phải do vị tổ trưởng này ra mặt quản lý, nhưng ai bảo vị thợ cả lớn tuổi này chỉ được kỹ thuật tốt, tính tình lại mềm như bột nhão, hoàn toàn không thể kiểm soát được mọi người.