Xuyên Nhanh: Cố Lên Nào, Làm Người Đàn Ông Tốt

Chương 44: Tôi ăn bám trong tiểu thuyết niên đại (TG1)

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Bà hai Phạm Hồng Quyên cũng muốn chiếm phần lợi này, nhưng chồng và con trai bà đều là đầu bếp ở nhà máy cán thép, bà luôn tự phụ gia đình mình ăn uống đầy đủ không thiếu thốn gì, lúc này bảo bà hạ thấp mặt mũi đi xin rau của thằng nhà họ Tống, bà không làm nổi.

Nhưng bà cảm thấy, nếu cô con dâu nhà họ Tống vừa mới gả tới này biết điều thì nên chủ động chia rau củ cho những người lớn tuổi như họ.

Trong số những người này, bác gái Từ là người không thiếu rau.

Mấy hôm trước con dâu bà về nhà mẹ đẻ mang về mấy thứ rau củ, đến giờ nhà vẫn chưa ăn hết, nên bà chỉ thắc mắc tại sao cha mẹ Triệu Mai Tử lại nỡ cho nó nhiều rau như vậy, không phải là mẹ kế của nó quán xuyến nhà cửa hết sao?

Góa phụ Bạch và một bà lão có vẻ xa lạ ngồi bên cạnh bác gái Từ, tròng mắt cũng nhìn chằm chằm, không rời khỏi giỏ rau tươi ngon kia.

Góa phụ Bạch hối hận chết mất, trước đây nghe nói điều kiện của nhà Triệu Mai Tử kém, mẹ kế lo liệu nhà cửa không thể giúp đỡ cô con gái riêng này, cộng thêm hôm xem mắt thấy nó gầy gò yếu ớt không dễ sinh con nên mụ mới từ bỏ mối hôn sự này, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ điều kiện của nhà họ Triệu có thể kém, nhưng lại rất hào phóng với cô con gái này.

Đầu tiên là một con gà mái ngày nào cũng đẻ trứng, sau đó là một giỏ rau củ được cho khi về nhà chồng, cưới Triệu Mai Tử về, sau này thiếu rau ăn lúc nào thì cứ việc đến nhà mẹ đẻ nó ở quê lấy, tính ra tiết kiệm được kha khá tiền mua rau đấy.

Thân hình gầy yếu một chút thì sao, cũng không phải là không thể sinh con đâu.

Góa phụ Bạch càng nghĩ càng hối hận, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Tống Thần và Triệu Mai Tử.

Trách Tống Thần cướp đối tượng của con trai mụ, sau đó lại trách Triệu Mai Tử này là người phụ nữ lẳng lơ, rõ ràng là đến xem mắt con trai mụ, kết quả lại qua lại với Tống Thần, cái loại phụ nữ này nhìn là biết không biết giữ đạo, e rằng tương lai sẽ cắm sừng thằng khốn họ Tống này, đứa con sau này sinh ra còn không biết có phải là con của nó không.

Góa phụ Bạch thầm rủa đủ điều trong lòng, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ thật thà, thật sự không hợp chút nào với khuôn mặt khắc khổ của của bà ta.

Nếu là trước thời điểm Tống Thần phân tích về những người trong viện với Triệu Mai Tử, nghe bà cả nói như vậy, Triệu Mai Tử rất có thể sẽ sẵn sàng chia cho họ một ít rau tươi ngon, nhưng bây giờ Triệu Mai Tử đã biết họ từng ức hiếp chồng mình rồi.

Trong tình huống này, Triệu Mai Tử làm sao có thể làm kẻ chịu thiệt chứ.

Hơn nữa mấy chuyện chiếm lợi như thế này, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba, đợi đến khi họ quen rồi, sau này cô mang đồ gì về mà không chia cho họ, thì lại biến thành lỗi của cô.

“Hả! Bà cả bị bệnh rồi, bà đi bệnh viện khám chưa?”

Tống Thần đột ngột hét lên, dọa mấy bà lão bên cạnh sợ hãi.

“Ông cả thật là, bà cả bà bị bệnh rồi, sao lại chỉ chú ý đến chuyện rau củ trên bàn ăn hằng ngày có tươi ngon không chứ, chẳng lẽ ông ấy không quan tâm đến người bạn đời là bà chút nào hay sao? Mà mấy anh Trương Phúc đâu rồi bà? Mấy anh ấy không đưa bà đi bệnh viện khám lấy thuốc cho bà sao?”

Triệu Mai Tử nhanh nhẹn tiếp lời Tống Thần, hai vợ chồng nhìn nhau, y như hai con cáo nhỏ.

“Chưa, chưa đi.”

Bởi vì giọng điệu căng thẳng của đôi vợ chồng trẻ, tim Quan Tuệ chợt thắt lại, cảm thấy hình như mình đã mắc bệnh nặng rồi.

Thực ra đúng là bà có bệnh thật, bởi vì mấy ngày nay bị bệnh ngủ nướng nên không thể dậy sớm mua rau cũng là thật.

Nhưng những người khác trong gia đình dường như không coi việc bà bị bệnh là vấn đề gì, trước đó, Quan Tuệ cũng không coi mấy bệnh vặt này là vấn đề gì, uống nhiều nước ấm một chút để ra mồ hôi là khỏi thôi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc