Editor: L’espoir
*
Chưa nói đến việc ai nuôi ai, chuyện này người được lợi nhất chắc chắn là Triệu Mai Tử.
Đó là bát vàng đấy, công việc vào tay Triệu Mai Tử, Tống Thần muốn lấy lại cũng không dễ, hơn nữa trong một gia đình ai kiếm tiền thì người đó có tiếng nói, Triệu Mai Tử sau này ở thành phố coi như vững rồi.
Đội trưởng cũng có một đứa con trai đang làm công nhân ở thành phố, ông biết, so với kiếm công điểm còn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Hiển nhiên nhà họ Từ không thể để Từ Tiền Tiến nhường công việc cho Triệu Tuyết Như được, chỉ cần nhìn bà nội chồng con bé luôn lấy chuyện lương thực ra nói là biết bà nội chồng con bé là người thế nào rồi, cả nhà đều phòng bị Tuyết Như - cô con dâu mới này.
Thôi vậy, mỗi người có số phận riêng, hạnh phúc của Tuyết Như và Triệu Mai Tử chưa chắc đã giống nhau.
Đội trưởng không nói nhiều nữa, chỉ hoàn thành các thủ tục cần thiết cho cô.
Đợi đến khi hai vợ chồng trẻ đều rời đi, đội trưởng mới không nhịn được mà nói với vợ mình về chuyện này, từ từ, cả thôn cũng truyền tai nhau.
Con bé ở nhà Triệu Lão Căn gả vào thành phố, không ngờ sắp đi làm công nhân!
Tin tức này còn sốc hơn cả việc trong thôn mình xuất hiện người công nhân đầu tiên.
Triệu Mai Tử đó dựa vào cái gì chứ?
Người thì đen nhẻm lại gầy nhom như cọng giá, trình độ học vấn miễn cưỡng gọi là có, cũng chỉ mới học được vài chữ trong lớp xóa mù chữ, thậm chí còn chưa đạt đến trình độ tiểu học, trong thôn có rất nhiều con gái ưu tú hơn cô, vậy mà chẳng hiểu sao, chính cô lại lọt vào mắt xanh của tên ngốc nghếch đẹp mã ở thành phố.
Có người ngưỡng mộ cô đã thay đổi số mệnh, có người mắng Tống Thần ngu ngốc, nếu Triệu Mai Tử chê anh là một người đàn ông không giỏi kiếm tiền bằng mình, nhẫn tâm đá anh rồi tìm một công nhân nam khác, thì anh sẽ mất cả người lẫn của.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của người trong thôn, Tống Thần và Triệu Mai Tử đều đạt được mục tiêu của riêng mình, vui vẻ sống cuộc sống nhỏ bé của họ.
******
“Thằng nhóc Tống về rồi! Ôi chao, ông già và bà già vợ con cho con mang về không ít đồ luôn!”
Khi Tống Thần và Triệu Mai Tử về đến tứ hợp viện, trong viện có một nhóm bà lão đang ngồi ở hai bên cửa trụ hoa giữa nhà ngược hướng và sảnh*, vừa làm việc trong tay vừa tán gẫu.
(*二进: nhị tiến)
Đây cũng là thú vui tiêu khiển lớn nhất của những bà lão không đi làm này vào những lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng người trong các viện khác còn đến thăm, đây cũng là một trong những kênh trung chuyển thông tin đồn thổi của con ngõ này.
Cánh cửa vào giữa viện vốn đã không rộng, giờ đây một đám bà lão ngồi xuống hai bên, khiến cửa càng chật hẹp, hai người chỉ có thể miễn cưỡng đi cạnh nhau.
Chỉ là, trừ người nhà họ Vương sống ở nhà ngược hướng, những người khác muốn vào tứ hợp viện chắc chắn phải đi qua cánh cửa này, tất cả mọi người đều phải đi qua khe cửa hẹp này dưới ánh mắt đánh giá của họ.
Chỉ với ánh mắt đánh giá tỉ mỉ như điệp viên của nhóm bà lão này, con chuột chạy qua cũng phải bị họ bắt lại để nhìn xem nó là đực hay cái.
Khi Tống Thần và Triệu Mai Tử đi không hề mang theo một cái giỏ tre lớn như vậy, nên hai người đương nhiên bị để mắt tới.
“Triệu Mai Tử, đây là rau do cha mẹ con trồng ở quê phải không, nhìn tươi ngon quá, ở nông thôn được cái hay là có đất riêng tự canh tác được, không giống như chúng ta, muốn ăn gì cũng phải đi Hợp tác xã Cung - Tiêu mua, đi muộn một tí thì lá rau héo hết rồi, mấy ngày nay bà cả con trong người không được khỏe, ngày nào cũng dậy muộn nên toàn mua phải rau không tươi, ông cả của con hôm qua ăn cơm còn càu nhàu với bà, nói bà mua rau gì mà mất hết cả độ giòn rồi.”
Hai mắt bà cả Quan Tuệ nhìn chằm chằm vào giỏ rau tươi ngon kia.