Xuyên Nhanh: Cố Lên Nào, Làm Người Đàn Ông Tốt

Chương 42: Tôi ăn bám trong tiểu thuyết niên đại (TG1)

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Đợi đến khi Tống Thần và Triệu Mai Tử rời đi, những thứ trong tay họ đã thay đổi.

Nhà họ Triệu đã nhận quà đáp lễ rồi, đôi tay vốn đang xách quà đáp lễ giờ lại thêm một giỏ lớn rau củ đủ loại, tất cả đều là rau nhà trồng, bí đao và cải thìa để được lâu thì lấy nhiều hơn một chút, còn rau dền và cà tím không để được lâu thì cũng lấy không ít.

Bên dưới cùng còn đè nửa con thịt gà trống chưa ăn hết từ buổi trưa.

Triệu Lão Căn và Kim Ngân Hoa dắt con trai đứng ở cửa sân, người đi xa rồi vẫn không ngừng vẫy tay chào tạm biệt.

Con rể tốt biết bao, lại càng làm cho cô con gái nhỏ đen đúa vốn trầm tính, kiệm lời và vụng về nhà mình trở nên không xứng, họ làm cha làm mẹ mà không giúp con gái một tay, đối xử với chàng rể tốt hơn một chút, trong lòng ai cũng cảm thấy có lỗi với anh.

Đợi đến khi về đến nhà, đứng bên chuồng gà, nhìn con gà mái cô đơn, bộ não đang nóng lên của Kim Ngân Hoa mới dần nguội đi.

“Bốp…”

Bà vỗ mạnh vào đầu mình, sao mình lại hồ đồ thế này, lại đi giết con gà trống rồi.

May mà con gà mái vẫn còn, Kim Ngân Hoa vỗ ngực, nghĩ thầm đầy an ủi.

Một số điểm mấu chốt vẫn còn giữ được…

Bà thậm chí vẫn chưa nhận ra rằng, giới hạn của bà đã giảm dần rồi.

Không trách bà hồ đồ, chỉ có thể trách bát thuốc mê mà con rể rót quá ngon, lúc này Kim Ngân Hoa lại bắt đầu lo lắng cho con gái riêng, bà thỉnh thoảng tiếp xúc còn khó mà đỡ nổi, con gái ngày ngày đêm đêm ở chung với con rể Tống, vậy không phải là bị mê chết hay sao.

******

Từ khi rời khỏi nhà họ Triệu, hai vợ chồng lại đến đội sản xuất làm thủ tục chuyển quan hệ lương thực.

Bởi vì đã cho quà, cộng thêm việc đúng là có đơn vị chấp nhận tiếp nhận Triệu Mai Tử nên đội trưởng cũng không có lý do gì để giữ hộ khẩu của Triệu Mai Tử lại.

Chỉ là ông cảm thấy quái lạ trong lòng, Tống Thần rốt cuộc đã nghĩ ra cách gì để chuyển hộ khẩu của Triệu Mai Tử đi, cháu gái ông cũng gả vào thành phố giống Triệu Mai Tử, nhưng không nghe con bé nói có cách chuyển hộ khẩu.

“Triệu Mai Tử, con tìm quan hệ gì mà khiến nhà máy cán thép chịu nhận hộ khẩu của con thế?”

Đội trưởng hỏi một câu.

Ông không phải muốn hỏi thay cho mình, dù sao ông cũng không có con gái ruột, nhưng cháu gái ông và Triệu Mai Tử đều gả vào Tứ Cửu Thành mà.

Trước đây khi về nhà chồng, Triệu Tuyết Như cũng từng úp mở oán giận về vấn đề hộ khẩu của mình.

Lúc trước khi xem mắt, nhà họ Từ rõ ràng hiểu rõ tình cảnh của con bé, vậy mà khi nó thật sự về làm dâu, bà già họ Từ đó luôn lấy việc con bé không có chỉ tiêu lương thực ra để chèn ép, nói bóng nói gió.

Nhưng ai quy định như vậy chứ, nếu ai cũng có thể chuyển hộ khẩu vào thành phố bằng cách kết hôn thì đất đai ở nông thôn sẽ ra sao, thành phố sẽ bỗng nhiên tăng dân số lên, lương thực định lượng của họ sẽ được giải quyết như thế nào đây.

“Chú đội trưởng, cách của tụi con có lẽ chị Tuyết Như không dùng được đâu.”

Biểu cảm của Triệu Mai Tử hơi khó xử, cô đương nhiên biết đội trưởng hỏi câu hỏi này là vì ai.

“Chồng con chuyển công việc của anh ấy cho con, nhờ công việc này mà nhà máy cán thép mới chịu tiếp nhận quan hệ lương thực của con.”

Câu trả lời của Triệu Mai Tử khiến đội trưởng trợn tròn mắt, ông nhìn Tống Thần bên cạnh với vẻ mặt kinh ngạc, một thanh niên trai tráng khỏe mạnh như vậy mà lại để vợ mình đi làm nuôi cả nhà.

Cách này Tuyết Như quả thực không thể học theo được, đội trưởng thở dài thật sâu trong lòng.

Không biết là cố ý hay vô tình, trước đây khi về nhà chồng, Từ Tiền Tiến và Triệu Tuyết Như từng nói trước mặt người nhà về con người của Tống Thần, đội trưởng cũng đã nghe nói tới, nên sau khi kinh ngạc trong chốc lát ông lại cảm thấy, Tống Thần làm chuyện như vậy dường như cũng không khiến người ta bất ngờ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc