Xuyên Nhanh: Cố Lên Nào, Làm Người Đàn Ông Tốt

Chương 41: Tôi ăn bám trong tiểu thuyết niên đại (TG1)

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Trước kia Triệu Lão Căn chưa bao giờ nghĩ rằng mảnh đất tự trồng của nhà mình có gì khác biệt so với những nhà khác, sau khi được con rể khen một tràng, nhìn lại mảnh đất tự trồng ấy, hình như đúng là gọn gàng hơn những nhà khác, ra quả cũng nhiều hơn.

“Cha quá khiêm tốn rồi.”

Tống Thần cảm khái nói, trên mặt gần như viết rõ mấy chữ to tướng: “Cha nên nhận thức đúng về năng lực của mình đi ạ.”.

Dỗ cha vợ vui vẻ, Tống Thần lại theo dõi cậu em vợ.

“Em là Thạch Tử đúng không? Được đấy nhóc, cao ráo, cơ thể cường tráng y như chị em khen luôn, lần trước kết hôn vội vàng, anh rể cũng chưa kịp nhìn rõ em, ở nhà chị em lúc nào cũng khen em cần cù giỏi giang, rau dưa trái cây trong mảnh vườn tự trồng nhà chúng ta tươi tốt thế này, ngoại trừ cha ra, còn phải nhờ em thường xuyên gánh nước phân tưới bón đấy, em đúng là một đứa nhóc giỏi, sau này ai mà lấy được em thì cũng phúc phần lắm.”

Triệu Thạch Tử đứng phía sau cha, được anh rể khen đến mức chân tay luống cuống, cuối cùng đỏ mặt cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Thì ra trong lòng chị cả người em trai như mình lại giỏi như vậy, Triệu Thạch Tử vừa kích động, vừa thẹn thùng.

“Thằng nhóc này cũng bình thường thôi, làm việc còn không nhanh nhẹn bằng chị của nó, được cái là nó kiên định hơn người, chịu khó cắm đầu vào làm.”

Triệu Lão Căn đưa ra một câu trả lời đúng trọng tâm, nhưng con rể khen con trai mình, làm sao ông có thể mất hứng được chứ, hơn nữa lời khen của con rể lại xuất phát từ những lời khen ngợi mà con gái ông đã nói bên tai, điều này chứng tỏ con cái hòa thuận, đối với cha mẹ, chẳng có gì vui mừng hơn thế.

“Lát nữa con với Mai Tử về nhà, ta sẽ bảo Thạch Đầu đưa cho con một giỏ rau, những thứ nhà mình có sẵn không cần phải tốn tiền mua ngoài chợ, huống chi nhiều rau thế nhà mình cũng không ăn hết, ăn hết đợt này lại mọc đợt khác, không ăn thì già mất.”

Triệu Lão Căn cảm thấy nhất định phải cho con rể ăn được những loại rau dưa và trái cây mà con gái ông khen ngợi mới được.

Để sau đó con rể so sánh kỹ xem, có phải trồng tốt hơn mấy giáo sư đại học nông nghiệp không.

Không biết lần gặp sau con rể nó sẽ khen ông như thế nào, Triệu Lão Căn đã cảm thấy không thể chờ đợi được nữa.

“Con biết cha thương con rể nhất mà.”

Đạt được mục tiêu, không một giọt nước bọt nào của Tống Thần là bị lãng phí.

Khi Kim Ngân Hoa bê một đĩa thịt gác bếp xào cải trắng từ trong bếp đi ra, Tống Thần bèn khen ngợi sân nhà.

“Suốt một đường con tới đây, trong sân nhà người ta toàn là phân gà không, chỉ có nhà mình là sạch sẽ nhất, đủ thấy được mẹ con cần mẫn tới cỡ nào, tiểu tiết thấy bản chất, có thể dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài gọn gàng ngăn nắp đâu vào đó, mẹ mình nhất định là đại công thần.”

Bước chân của Kim Ngân Hoa dừng lại, lúc này Tống Thần đang quay lưng về phía bà để nói chuyện với bạn già, có thể thấy được lời này không phải nói cho bà nghe, mà là thật lòng thật dạ khen mẹ vợ là bà trước mặt người bạn già.

Kim Ngân Hoa có một cảm giác cảm động nó không nên lời, mấy năm nay, bà cần cù chăm chỉ lo liệu cái nhà này, nhà cửa sạch sẽ gọn gàng đó là điều bà nên làm, nhưng nếu có chút lộn xộn, thì đó là do người đàn bà như bà làm chưa tốt.

Cho đến giờ cũng chưa có một người nào giống như con rể Tống, khẳng định sự nỗ lực của bà, khen bà là đại công thần trong nhà.

Đứa nhỏ này thật tốt, rất thành thật!

“Thạch Tử, lại đây giúp mẹ nấu một nồi nước nóng đi.”

Kim Ngân Hoa nhìn chằm chằm vào đĩa thịt gác bếp xào cải trắng trong tay mình, vốn bà cảm thấy có một món mặn trong tiệc lại mặt hôm nay là ổn rồi, bây giờ nhìn lại, là mẹ vợ bà quá keo kiệt.

Làm thịt con gà trống đó để làm vui lòng con rể thôi.

Con gà trống lớn vừa thoát khỏi nỗi đau mất vợ…

Nó rất muốn nói cho Kim Ngân Hoa biết, thật ra nó vẫn còn một con vợ nữa QAQ~~

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc