Editor: L’espoir
*
“E hèm, con gà mái đó đúng là mẹ đã đặc biệt chọn cho con, hai con cũng lớn hết rồi rồi, nếu đã kết hôn vậy nên chuẩn bị sinh con, ăn nhiều trứng gà một chút, bồi bổ cho tốt.”
Kim Ngân Hoa nhận một đống quà đáp lễ lại cảm thấy hơi ngại ngùng.
Thật ra thì con gà mái đó là do khi ấy bà bị choáng đầu bắt đại một con, đợi đến khi tỉnh táo mới phát hiện mình đã con gà mái giỏi đẻ trứng nhất cho một gia đình con rể, mấy ngày nay đêm nào bà cũng không ngủ ngon giấc.
Đặc biệt là trong ba ngày chỉ nhặt được một quả trứng gà.
Hiện tại đối mặt với con rể đang vô cùng cảm kích bà, Kim Ngân Hoa không biết xấu hổ nhận thân phận mẹ vợ hào phóng này, trong lòng cảm thấy hơi ngại, thật ra bà không tốt như con rể nghĩ.
Hầy, lòng vẫn cứ thấy áy náy khó nguôi.
Kim Ngân Hoa kéo Mai Tử vào phòng bếp, ngoại trừ việc cùng nhau chuẩn bị cơm trưa ra, vừa theo thông lệ, mẹ đẻ luôn muốn hỏi thăm một chút về cuộc sống của con gái ở nhà chồng vào ngày lại mặt.
Còn về Tống Thần thì ở cùng ông cha vợ không giỏi ăn nói, thêm vào đó là một thằng em vợ cũng trầm lặng ít nói giống hệt cha mình.
Triệu Mai Tử còn có một người em trai, nhưng hiện tại cậu nhóc đang học ở Công xã, có lẽ phải đợi lần sau mới có cơ hội gặp được.
*****
“Đây là quần áo mới của con sao?”
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Kim Ngân Hoa đã nhận thấy Mai Tử hôm nay không mặc bất kỳ bộ quần áo nào trong số những bộ quần áo mang từ nhà đi.
“Dạ, con sửa lại từ áo cũ của mẹ chồng đó.”
Nhà họ Tống có một chiếc máy may do mẹ của Tống Thần để lại, ngoại trừ mấy bộ quần áo mà cha mẹ chồng khi còn sống thích nhất để làm kỷ niệm, cô đã sửa lại một phần ít áo còn lại của cha mẹ chồng để hai vợ chồng tiếp tục mặc.
Cha mẹ của Tống Thần một người là quân nhân một người là công nhân, vậy nên chất liệu quần áo mặc cũng khá tốt, cũng không có vá víu gì, sau khi sửa chữa một vài chỗ rồi mặc lên người, nhìn qua cũng khá mới.
“Tống Thần nói, khi nào tích đủ phiếu vải, sẽ cho con may một bộ đồ mới.”
Mai Tử cúi đầu nhóm lửa, ánh lửa trong bếp chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực.
“Nhà chồng con còn có máy may nữa sào?”
Đây chính là món đồ lớn, trước đó bà mối cũng không nói, cứ vậy, lại làm cho điều kiện của nhà họ Tống càng tốt hơn.
Nhìn dáng vẻ thiếu nữ mà trước đây Mai Tử chưa bao giờ bộc lộ, Kim Ngân Hoa biết cuộc sống của cô không tệ, sau đó bà lại liên tục nghe nói Tống Thần đã tiết lộ tài sản gia đình cho cô, thậm chí còn giao cả quyền quản lý tài chính trong nhà, Kim Ngân Hoa mới hoàn toàn yên tâm.
“Mai Tử, con là đứa nhóc may mắn đấy!”
Kim Ngân Hoa cảm thán một câu, trong ánh mắt, hiếm khi lộ ra sự dịu dàng của một người mẹ.
Hai người ngồi song song trước bếp lò, quan hệ dường như càng thân thiết hơn so với trước khi Triệu Mai Tử xuất giá.
******
“Cha, mảnh đất này là cha tự tay chăm sóc đấy ạ? Rau trồng đẹp quá chừng, cải thìa mơn mởn, không thấy lỗ sâu đục nào luôn, còn có cà tím và đậu đũa này nữa, rậm rạp chằng chịt, phát triển rất tốt, lúc trước ở nhà Mai Tử khen cha là người rất giỏi trồng trọt, rau củ tụi con mua trong thành phố cũng không có được mùi vị như rau củ mà cha trồng.”
Triệu Lão Căn không thích nói chuyện, nhưng Tống Thần thì lại biết nói, một mình có thể diễn trọn vở kịch.
“Với trình độ của cha, có thể sánh với giáo viên của trường nông nghiệp rồi.”
“Không tới không tới đâu!”
Triệu Lão Căn liên tục xua tay, đương nhiên, nếu có thể giấu đi cái nướu của mình thì càng tốt, cái miệng cười toe toét thế kia, khóe miệng sắp kéo dài đến tận mang tai rồi.