Xuyên Nhanh: Cố Lên Nào, Làm Người Đàn Ông Tốt

Chương 35: Tôi ăn bám trong tiểu thuyết niên đại (TG1)

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Cho nên giữa Triệu Mai Tử và góa phụ Bạch, thoạt nhìn có vẻ như góa phụ Bạch có thể gây rối và bắt nạt đứa con dâu Triệu Mai Tử này, nhưng thực chất là Triệu Mai Tử mới là người nắm giữ góa phụ Bạch trong lòng bàn tay.

Nhìn thấu điều này, Tống Thần đã cảm thấy Triệu Mai Tử là một người phụ nữ thông minh và thấu đáo.

Cho nên có một số điều hoàn toàn có thể nói rõ ràng với cô, trước tiên cho cô biết một vài chuyện, sau đó cứ để cô tự mình quan sát và cảm nhận.

“Trong viện chúng ta có ba ông, ông cả Trương Mãn Đa là thợ nguội cấp bảy, ông hai Lữ Văn Bưu là đầu bếp chính của nhà ăn số hai, ông ba Vương Tư Văn là giáo viên tiểu học, trong ba ông này, ông ba không có cảm giác tồn tại, ngày thường chỉ là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, ông cả và ông hai ai chiếm thượng phong thì ông ta giúp người đó, không cần để quá để tâm, mà ông cả và ông hai đều là người coi trọng thể diện, dù có toan tính riêng thì cũng không nhắm thẳng vào chúng ta đâu.”

Tống Thần đầu tiên nói về ba ông.

“Không nhắm thẳng vào?”

Triệu Mai Tử nhìn về phía người đàn ông của cô như có điều suy nghĩ, ý anh là sẽ nhắm vào trong âm thầm?

“Thông minh!”

Tống Thần hiểu được ánh mắt của cô, sờ sờ đầu cô.

Cuộc sống của Triệu Mai Tử trước kia vẫn còn quá khổ, tóc vàng thô ráp, giống như cỏ khô vậy, Tống Thần nghĩ mai phải dẫn cô đi cắt tóc, rồi chăm sóc tóc cô cho thật tốt mới được.

“Bác gái cả và bác gái hai em đã gặp hết rồi đúng không, đừng thấy các bác nhìn có vẻ rất hòa khí, nhưng thực chất hai bác ấy đều là một trong số những bà lão hay buôn chuyện nhất ở ngõ Huệ Dân đấy.”

Không chỉ thích buôn chuyện thị phi, tính khí lại còn nóng nảy, chẳng qua là bị người chồng sĩ diện của mình áp chế nên ngày thường không dám la lối om sòm gây sự.

Nhưng một khi ông cả và ông hai có một số mục đích cần đạt được, thì đó chính là lúc họ mở cửa thả vợ mình ra.

Bà cả và bà hai chính là một cây súng của hai người họ, danh tiếng tốt họ giữ cho mình, tiếng xấu họ đẩy hết cho vợ mình hứng chịu.

“Lúc trước khi mẹ mình qua đời vì bệnh, cả nhà ông hai đều nhòm ngó căn nhà của chúng ta, nhưng họ còn ra mặt rõ ràng, trực tiếp cho bà hai tìm người bên khu phố, còn thủ đoạn của ông cả thì khác hẳn.”

Giọng điệu của Tống Thần có chút hờ hững.

“Khoảng thời gian đó trong con ngõ lan truyền một vài lời đồn không hay, nói bát tự của anh cứng, trước khắc chết cha anh, sau lại khắc chết mẹ anh, nếu ai ở gần anh thì người kế tiếp bị khắc chết sẽ là họ, lời đồn này vừa lan ra, ai còn dám sống chung với anh nữa.”

Cuối cùng, khu phố ra mặt, dập tắt những lời đồn thổi này.

Tống Thần cười lạnh một tiếng, những lời đồn đại như vậy không phải tự dưng vô duyên vô cớ mà xuất hiện.

“Sao họ có thể làm vậy chứ!”

Triệu Mai Tử nghiêng người, nắm chặt tay Tống Thần, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

Lời phân tích sâu sắc của Tống Thần về những người trong tứ hợp viện hoàn toàn khác với biểu hiện đơn thuần vô hại trước đây của anh, nhưng Triệu Mai Tử không hề cảm thấy anh là một người đàn ông tâm cơ ngầm.

Có thể ép một thiếu niên thuần khiết và thiện lương đến mức buộc phải tìm hiểu những chuyện quanh co khúc mắc như thế này, bọn trâu quỷ rắn thần trong tứ hợp viện này rốt cuộc còn làm những chuyện quá đáng nào với anh nữa đây!

Triệu Mai Tử đeo kính lọc dày 18 mét, tin tưởng vô điều kiện vào nhân phẩm của Tống Thần.

Tống Thần véo nhẹ vào tay cô tỏ vẻ mình không sao.

“Dù sao sau này ông cả và ông hai họ có nói gì, em phải suy nghĩ cho thật kỹ, hoặc là về nhà nói với anh, hai chúng ta cùng nhau phân tích.”

Tống Thần tin rằng, với sự cơ trí của Triệu Mai Tử, nhanh thôi cô sẽ nhận rõ con người của những người này trong viện.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc