Xuyên Không Vào Phim Ngắn Thập Niên Không Diễn Phai Phụ Làm Nền Nữa

Chương 7: Đại sát tứ phương

Trước Sau

break

Với những người như Hứa Phúc Niên, gặp chuyện mà trực tiếp nổi điên thì sướng hơn nhiều so với chịu đựng ấm ức.

Nhà họ Hứa có năm gian nhà chính, tuy tường cũng là tường đất, mái lợp rạ nhưng lại được xây rất rộng rãi, bên trong còn trát vôi trắng trông cực kỳ sạch sẽ và ngăn nắp. Ở đội sản xuất Mậu Sơn thì đây cũng được coi là một gia đình khá giả.

Lúc này, sau khi ăn xong bữa trưa thì các phòng đều giải tán, trong sảnh chỉ còn Bà già Diêu và Hứa Trường Sơn đang ngồi tán gẫu. Khi nhắc đến hai mẹ con Kiều Thế Lan thì cửa phòng bỗng dưng bị đẩy mạnh từ bên ngoài.

“Rầm” một tiếng cánh cửa đập mạnh vào tường khiến cho bà già Diêu giật mình. Thấy lại là thằng con trai xui xẻo khiến bà đau đầu thì bà lập tức mắng: “Muốn chết à! Thằng ranh con này lại nổi cơn điên gì đấy, cánh cửa có thù với mày à mà mày trút giận lên nó?”

Hứa Phúc Niên trừng mắt khắp người toát ra sát khí, khi cất lời chất vấn giọng điệu như thể đối phương là kẻ thù giết cả nhà của mình: “Mấy người có phải muốn lấy Miên Miên nhà tôi đi đổi vợ cho Vĩnh Quốc không?”

Bà già Diêu nghe ngẩn ra: “Mày đang nói bậy bạ gì đấy? Mày nghe chuyện này từ đâu?”

Hứa Phúc Niên tưởng bà đang lảng tránh bèn đá bay chiếc ghế đẩu trong phòng: “Nghe từ đâu? Người ta đã ra tay rồi! Nếu không phải Miên Miên nhà tôi may mắn thì giờ chẳng biết thành ra thế nào! Mẹ nói đi, có phải mấy người đã ngầm đồng ý đúng không?”

Bà già Diêu càng nghe càng khó hiểu: “Mẹ mày đồng ý cái búa! Thằng trời đánh thánh vật kia, cái ghế đẩu đắc tội gì với mày mà mày đá nó?”

Hứa Trường Sơn cầm điếu cày hút một cách lơ đãng lúc này lại nghe ra chút manh mối: “Thằng ba, có chuyện thì nói chuyện cho đàng hoàng vào! Mày nói không rõ ràng thế này thì ai mà hiểu?”

Hứa Phúc Niên nhìn chằm chằm hai người: “Trước đó hai người thật sự không biết?”

Hứa Trường Sơn cau mày: “Tao đi làm cả ngày mệt muốn chết, về nhà nói chuyện còn lười thì biết cái gì?”

Bà già Diêu cũng bực bội nói: “Nếu trước đó mẹ biết thì còn có thể để cho thằng súc sinh mày nhảy dựng lên à? Có rắm thì mau thả đi!”

Lúc này, Hứa Phúc Niên mới kể lại toàn bộ chuyện Hứa Thu Cúc đã làm, chỉ giấu đi chi tiết con gái mình lừa tiền.

Hai ông bà già nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi nhưng điểm chú ý lại khác nhau.

Hứa Trường Sơn thì kinh ngạc: “Buổi sáng khi đang gánh nước thì tao có nghe nói Cao Nhị Trụ bị người ta đánh gần chết trong căn nhà đá trên núi, rồi được khiêng tới bệnh xá. Không phải có liên quan đến chuyện này đấy chứ?”

Bà già Diêu lại càng ngạc nhiên hơn về thủ đoạn và tính toán của Hứa Thu Cúc: “Con ranh chết tiệt đó lấy đâu ra lá gan? Không đúng, nó có cái tâm cơ này sao?”

Hứa Thu Cúc nhát gan sợ chuyện chỉ biết rụt rè, ở nhà họ Hứa cô ta chính là một cái bao tải trút giận mà ai cũng có thể ức hiếp. Nếu không thì cũng sẽ không có chuyện định hôn sự đổi thân giữa cô ta và nhà họ Cao. Chẳng phải vì cô ta chịu nhịn không phản kháng hay sao?

Chẳng lẽ họ đã nhìn lầm rồi?

Hứa Phúc Niên nói lớn: “Chó sủa thì không cắn người, chó cắn thì không sủa, mấy người đều bị lừa rồi! Con ranh đó cũng thật là âm hiểm độc ác. Miên Miên là em họ của nó, vậy mà nó lại hạ thuốc Miên Miên để làm người thế mạng cho nó! Mẹ nó, nếu là cháu trai thì hôm nay con sẽ đánh chết nó!”

Hứa Phúc Niên chính là một kẻ liều mạng, đánh nhau hay gây chuyện chưa bao giờ chịu thua nhưng ông lại không đánh phụ nữ.

Ánh mắt Bà già Diêu lóe lên rồi lẩm bẩm: “Cái gì mà vật thế mạng? Có nghiêm trọng đến thế không? Con gái lớn rồi chẳng phải đều đi lấy chồng sao? Cao Nhị Trụ chỉ lười biếng một chút nhưng thân thể không có bệnh, tay chân lành lặn, nếu để tâm quản lý thì chưa chắc đã không thành đạt. Hơn nữa, trên hắn ta không có mẹ ruột, gả qua đó là có thể làm chủ không phải chịu ấm ức…”

Hứa Phúc Niên ngắt lời: “Nếu một mối hôn sự tốt như vậy sao mẹ không để em gái út gả qua? Em út tính tình lớn, lại lười biếng rất thích hợp tìm một nhà không có mẹ chồng…”

“Mày nói bậy bạ gì đấy! Có thằng anh nào nguyền rủa em gái ruột mình như vậy không?” Bà già Diêu tức đến đứng dậy chạy tới nắm lấy ông mà đấm: “Ông trời ơi, tao tạo cái nghiệp gì mà đẻ ra cái của nợ này chứ…”

Hứa Phúc Niên đứng yên để mặc mẹ ông trút giận, nhưng miệng thì không chịu thua: “Đây chẳng phải đều là mẹ nói sao? Nhà họ Cao tốt như vậy thì thằng anh ruột như con sao lại không nghĩ cho em gái mình chứ? Cháu gái đương nhiên không thể thân bằng em gái được…”

“Mày câm mồm ngay đi!” Bà già Diêu đánh mệt đến mức thở hổn hển rồi ngồi lại ghế đẩu: “Chuyện này mày đừng quan tâm nữa, tao và bố mày sẽ xử lý.”

Hứa Phúc Niên nghếch cổ hỏi: “Mấy người định xử lý thế nào? Nói trước, Miên Miên nhà con chịu ấm ức lớn như vậy, nếu cứ phủi tay cho qua thì con không đồng ý!”

Bà già Diêu nghe vậy tức đến đau tim. Ấm ức ư? Đánh con ranh kia đến mức không dám về nhà thì nó còn chịu ấm ức gì mà chưa được trút? Hai bố con nhà này đứa nào cũng không phải người chịu thiệt thòi, họ không chịu ấm ức đâu!

“Cút, cút, cút! Cái nhà này vẫn là do tao nói. Nếu mày không phục thì chia nhà ra sống riêng!”

Hứa Phúc Niên hoàn toàn không bị đe dọa: “Chia nhà thì chia nhà. Con cũng không đòi nhiều, chia cho con hai gian nhà cộng năm mươi đồng phí khởi nghiệp, ba mươi cân lương thực, một bộ nồi niêu xoong chảo còn con gà mái đang đẻ trứng ở sân sau cũng phải cho con một con!”

“Ôi, sao tao còn chưa chết đi cho rồi?” Bà già Diêu ôm ngực bị kích thích đến mức gào khóc.

Hứa Trường Sơn nháy mắt ra hiệu cho ông ấy.

Hứa Phúc Niên ngoại trừ vợ và con gái thì không biết dỗ dành phụ nữ. Thấy vậy, ông bỏ lại một câu “Để con đi nói chuyện với anh cả và anh hai…”, rồi vô trách nhiệm quay người bỏ đi.

Đến hung hăng đi vội vàng.

Chỉ chịu trách nhiệm châm lửa chứ không chịu trách nhiệm dập tắt.

Bà già Diêu suýt nữa nghẹt thở theo bản năng muốn đuổi theo.

Hứa Trường Sơn lại gọi bà lại: “Thôi, cứ để nó đi làm loạn đi.”

Bà già Diêu theo bản năng nói: “Chúng nó là anh em ruột nếu sinh ra hiềm khích thì sau này làm sao mà nhìn mặt nhau?”

Hứa Trường Sơn không để tâm: “Anh em ruột thì sao? Đều đã lập gia đình rồi, vợ và con cái mới là người ở với chúng nó cả đời. Nó không bênh vợ con nó thì bênh ai? Hơn nữa, chuyện này thằng ba nó có lý. Đi nói vài câu cũng không sao. Nếu bà cản không cho nó trút giận thì mới không thể yên ổn được.”

Nghe vậy, Bà già Diêu kéo vạt áo lau mắt nói: “Ai cũng nói con trai nhiều là có phúc, nhìn cái số kiếp lao lực của tôi xem, không chết thì vĩnh viễn không có lúc nào yên tĩnh.”

Hứa Trường Sơn không tiếp lời trong lòng ông tự có tính toán. Ông có bốn đứa con trai. Con cả giỏi giao tiếp nên rất được lòng dân làng. Nhà nào có hỷ sự hay tang sự đều gọi ông ta tới giúp đỡ lo liệu mọi việc chu toàn, nhưng cũng có nhiều tâm cơ không đủ thật thà.

Con thứ hai thì lại quá thật thà đến mức gần như vô dụng, cả đời cũng chỉ vậy thôi.

Con thứ tư thì khá hơn, vào thành phố làm công nhân khiến cho cả đội đều ghen tị. Nhưng mấy tháng mới về một lần, chẳng khác gì con rể ở rể. Hơn nữa ở nhà cũng không có tiếng nói. Coi như nuôi con cho nhà người ta, thật sự có chuyện cũng không trông cậy được.

Chỉ có thằng ba, trông có vẻ liều lĩnh nhưng đối với vợ con lại hết lòng hết dạ. Đối với bố mẹ ruột chẳng lẽ lại kém?

Thường ngày nói năng hành xử có phần hay chọc giận nhưng dù họ có đánh đấm thế nào, nó có khó chịu cũng cam tâm chịu đựng. Đó chính là hiếu thuận.

Gia đình con trai cả của Hứa Trường Sơn sống ở phía tây nhà chính. Hứa Phúc Niên ra khỏi sảnh xác định mục tiêu rõ ràng là đi thẳng tới đó. Ông không vào nhà chỉ đứng ngoài cửa chửi thẳng, từ vợ chồng anh Cả đến bốn đứa con, công kích không phân biệt đối tượng. Tóm lại, con gái ông chịu ấm ức thì ai cũng có trách nhiệm, ai cũng đừng hòng đứng ngoài cuộc.

Nếu không vui vậy thì cùng nhau không vui.

Cả nhà anh Cả đều bị chửi đến ngây người. Khi phản ứng muốn chửi trả lại thì Hứa Phúc Niên đã phủi mông đi tới cửa nhà anh Hai.

Trong cuộc tính kế này, nguyên nhân chính là việc nhà con trai của anh Cả muốn lấy vợ tốt cho con trai mà không muốn tốn tiền nên gia đình anh Cả là hung thủ gián tiếp. Còn Hứa Thu Cúc là kẻ chủ mưu cũng trực tiếp hành động. Vì thế, hỏa lực của Hứa Phúc Niên đặc biệt mạnh mẽ chửi đến mức nhà anh Hai xấu hổ muốn đâm đầu vào tường.

Trong chốc lát, sân nhà họ Hứa gà bay chó sủa náo nhiệt vô cùng. Láng giềng hai bên đều nhịn không được lén lút dựa tường để nghe lén mà tấm tắc trong lòng.

Hệ thống không nói nên lời: [Làm vậy có tốt không? Cô cứ để ông ấy làm loạn như vậy sao?]

Hứa Miên nghe đang nghe chửi say sưa khi thấy Hệ Thống hỏi vậy thì mới nói bừa: “Có gì mà không tốt? Đây cũng là một kiểu sống tích cực. Trông có vẻ không có đầu óc, không đủ chín chắn nhưng nó lại không tốn năng lượng nội tâm. Gặp chuyện thì cứ trực tiếp nổi điên tận hưởng cuộc đời vô đạo đức. Chủ yếu là muốn làm gì thì làm, thích thế nào thì làm thế đó!”

Nếu Hệ thống có thực thể thì giờ nó chắc chắn sẽ đảo tròn mắt mà xem cô.

Hơn mười phút sau, Hứa Phúc Niên tinh thần sảng khoái quay trở lại.

Hứa Miên vội vàng rót cho ông một ly nước: “Bố vất vả rồi, mau uống nước cho đỡ khô cổ.”

Hứa Phúc Niên vừa tận hưởng lòng hiếu thảo của con gái vừa có chút hối hận nói: “Vừa rồi phát huy không được tốt chửi không trúng trọng điểm. Lần sau vẫn phải suy nghĩ kỹ hơn, cố gắng chửi câu nào là găm vào tim họ câu đó…”

Hứa Miên bật cười: “Bố ơi, bố vừa rồi đại sát tứ phương, chửi họ không có sức phản kháng đã rất giỏi rồi!”

Hứa Phúc Niên nghe vậy cười ha ha, con gái khen ông kìa. Cái này còn ngọt hơn cả uống mật.

Sau đó, hai bố con trao đổi kinh nghiệm về cách chiến thắng trong một cuộc cãi nhau.

Đợi đến lúc rảnh rỗi Hứa Miên nói: “Bố ơi, con muốn đến công xã một chuyến.”

Với con gái, Hứa Phúc Niên luôn có yêu cầu là đáp ứng: “Được thôi, có cần bố mượn xe đạp đưa con đi không?”

“Không cần, công xã cũng không xa. Sao bố không hỏi con đi làm gì?”

“Con gái bố muốn đi thì đi thôi, đi công xã cần lý do à?”

Ông nói một cách dĩ nhiên, khiến Hứa Miên lần nữa cảm thấy chua xót trong lòng. Mặc kệ phẩm hạnh của Hứa Phúc Niên thế nào, có thành đạt hay không nhưng làm một người cha, ông thật sự không có gì để chê. Có lẽ cách giáo dục của ông có vấn đề, nuông chiều con không có nguyên tắc sẽ khiến đứa trẻ kiêu ngạo bướng bỉnh và đúng là nguyên chủ tính tình không dễ gần, nhưng tấm lòng yêu thương của ông thì không thể nghi ngờ.

Huống chi, ai lại không muốn được người khác cưng chiều mình vô điều kiện chứ?

Thế nhưng, chỉ vài ngày nữa ông lại phải chịu đựng nỗi đau mất con. Cốt truyện đối với ông thật sự tàn nhẫn và bất công.

Hứa Miên dịu giọng, kiên nhẫn giải thích mục đích đến công xã: “Con muốn mua một vài thứ. An An suốt ngày chịu đói mà khóc, bột ngô ở nhà vẫn còn quá thô. Nếu có thể gặp được gạo kê thì tốt nhất…”

Hứa Phúc Niên nghe mà buồn rầu: “Giờ làm gì còn chỗ bán lương thực? Nhất là lương thực tinh. Nghe nói kho lương thực ở công xã trống rỗng đến chuột cũng không thèm tới. Chợ đen có người buôn bán nhưng giá lại cao ngất trời, tiền nhà mình làm sao mà đủ mua!”

Hứa Miên cười híp mắt lấy ra năm mươi tệ mà Hứa Thu Cúc đưa: “Chẳng phải có sẵn tiền đây sao?”

Nhìn thấy tờ tiền lớn, mắt Hứa Phúc Niên sáng lên kích động nói: “Đúng rồi, sao bố lại quên khoản tiền bất ngờ này chứ? Mua, phải mua!

Nếu gặp được lương thực thì mua lương thực, nếu không có thì con cứ tới cửa hàng Hợp tác xã để mua kẹo mua quần áo cho mình. Tóm lại, thích gì thì mua nấy không cần tiết kiệm.”

Hứa Miên gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại đang lên kế hoạch xem nên mua gì cho em trai và Hứa Phúc Niên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc