Từ đội sản xuất Mậu Sơn tới xã chỉ khoảng 3.5 đến 4 km, đi bộ mấy tiếng là tới. Hai bên đường trồng toàn lúa mì, từ đầu xuân đến giờ trời không mưa nên toàn bộ đều dựa vào các xã viên gánh nước tưới ruộng.
Thế nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, lúa mì còi cọc năng suất thu hoạch có thể tưởng tượng được.
Hệ thống bỗng lên tiếng hỏi cô: [Cô không có ý tưởng gì à?]
Hứa Miên hỏi lại: “Tôi nên có ý tưởng gì? Bản thân tôi còn chưa đủ ăn thì làm sao cứu được thiên hạ? Huống chi, cậu mang tôi tới đây chẳng phải là để bảo vệ cốt truyện gốc không sụp đổ à? Chẳng lẽ lòng tốt của cậu đột nhiên tràn ra, muốn làm Bồ Tát cứu thế phổ độ chúng sinh?”
Hệ thống khó hiểu: [Không phải là cô nên sinh ra ý nghĩ như vậy à?]
Hứa Miên đảo mắt: “Thứ nhất, tôi không phải nữ chính cho nên không cần phải thiết lập nhân vật vĩ đại quang minh gì. Thứ hai, tôi cũng không có bản lĩnh đó vậy lòng thương hại rẻ tiền thì có tác dụng gì chứ?”
Hệ thống âm thầm dụ dỗ: [Ai nói cô không có bản lĩnh đó? Cô có thể mở cửa hàng thương thành mà, khi đó cô muốn mua bao nhiêu lương thực mà chẳng được, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp đấy chính là công đức vô lượng đó nha!]
Hứa Miên cười như không cười hỏi: “Có thể mở miễn phí không?”
Hệ thống châm chọc: [Nghĩ cái gì mà đẹp vậy? Tất nhiên là không thể!]
“Vậy mà cậu còn xúi giục tôi?”
[Tôi đang cổ vũ cô nhanh chóng làm nhiệm vụ để kiếm điểm đó!]
Hứa Miên nói với giọng điệu buông xuôi: “Nhưng giờ không có nhiệm vụ để làm, có gạo cũng khó nấu cơm mà…”
Hệ thống bắt đầu hưng phấn: [Ai nói không có gạo? Trước mắt có ngay đây!]
“Hả?”
Hệ thống khẩn trương thúc giục: [Đi nhanh tới Trạm xá xã trước đã.]
Lòng Hứa Miên rung động nghĩ tới khả năng nào đó, khóe miệng giật giật: “Hứa Thu Cúc không phải đi tìm Cao Nhị Trụ rồi đấy chứ?”
[Đúng vậy đúng vậy, cô bất ngờ chưa?] Hệ thống cảm thán: [Không hổ là người sống lại, được sống thêm một đời không nói gì khác, cái gan đúng là lớn. Nếu không có cô ta xúi giục thì Cao Nhị Trụ cũng sẽ không nghĩ tới chuyện gạo nấu thành cơm với cô, cũng sẽ không bị cô đánh cho đầu chảy máu đến nổi phải phải nằm ở trạm xá. Giờ mà nói Cao Nhị Trụ ghét ai nhất thì ngoài cô ra chính là cô ta. Cô ta không ở nhà trốn tránh mà còn tự động đưa tới cửa, chậc chậc, chẳng lẽ là bị cô đánh cho choáng váng rồi?]
Hứa Miên trầm ngâm: “Cô ta đi giải quyết hậu quả nhỉ? Chứ đợi Cao Nhị Trụ dưỡng thương xong đi tìm cô ta tính sổ vậy thì cô ta sẽ trở nên bị động. Với loại lưu manh vô lại không nói lý lẽ đó nếu hắn ta mà làm lớn chuyện thì chắc chắn cô ta sẽ không có kết cục tốt. Chỉ là, cô ta sẽ lừa gạt Cao Nhị Trụ thế nào để hắn buông tha không tính toán nữa?”
Hệ thống còn tò mò hơn cô: [Đi xem chẳng phải sẽ biết sao?]
“Ừ.” Hứa Miên bước nhanh hơn nhưng đầu óc cũng không rảnh rỗi, ý thức liên tục luẩn quẩn trong ngôi nhà cũ để tìm kiếm xem thứ có thể mang ra giúp đỡ gia đình.
Gạo kê nhất định phải có. Cô dùng máy nghiền bột nghiền hai lần, đảm bảo mịn màng trơn tru phù hợp làm thức ăn thay thế cho trẻ sơ sinh. Tiếp theo là bột ngô loại rất thô còn có cả cám, là thứ cô dùng để nuôi gà, giờ mang ra là thích hợp nhất, không khiến bố nghi ngờ. Gạo trắng và bột mì thì lại quá nổi bật, dù Hứa Phúc Niên tin tưởng cô vô điều kiện nhưng những người khác trong nhà họ Hứa lại không dễ lừa gạt. Tình hình bây giờ đã tệ đến mức phải ăn cả rễ cây thì lấy đâu ra lương thực tinh mà ăn? Cho dù có cũng chẳng tới lượt cô!
Ngoài ra còn có quần áo. Trong căn nhà nhỏ phía sau có hai cái rương gỗ long não cũ kỹ, đó là của hồi môn của bà nội cô năm xưa. Sau này nhét đầy quần áo rách của ông nội mà cô không nỡ vứt đi, cứ để trong đó như một kỷ niệm. Những năm qua đã tích trữ không ít.
Quan trọng nhất, những bộ quần áo đó có kiểu dáng và chất liệu đều phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, còn không cần cố ý làm cũ. Cổ áo và tay áo đều đã sờn, nhiều chỗ đã bị vá nhưng tay nghề vá của bà nội rất tốt, vá không quá lộ liễu.
Quần thì lấy hai cái đều là màu đen chống bẩn. Áo thì có màu xanh lam và xám đậm. Giày cao su màu xanh lá cũng chọn hai đôi, đã cọ rửa đến hơi bạc màu may là không rách, dù sao vẫn tốt hơn đôi giày vải Hứa Phúc Niên đang đi lộ cả ngón chân cái. Thực ra loại giày này không thoáng khí, đi không thoải mái bằng giày vải nhưng nó bền bỉ, thời này lại còn là mốt, ai có một đôi cũng bị thèm thuồng.
Hứa Phúc Niên đối với cô hết lòng hết dạ, cô đương nhiên cũng muốn đền đáp. Cái người khác không có cô muốn Hứa Phúc Niên có. Cái người khác có Hứa Phúc Niên càng phải có. Cô muốn người khác thèm thuồng Hứa Phúc Niên, chứ không phải Hứa Phúc Niên thèm thuồng người khác.
Còn có thuốc mỡ trị nẻ tay chân, băng dính, miếng dán giảm đau lưng, đau chân… đều là ông nội cô mua khi còn sống, chưa dùng hết vẫn còn hạn sử dụng, giờ không cần lo lãng phí nữa.
Hơn mười phút sau, cuối cùng cũng tới trạm xá. Trong sân chỉ có mấy dãy nhà cấp bốn đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Có Hệ thống chỉ dẫn Hứa Miên nhanh chóng tránh người, đứng ngoài một cửa sổ yên tâm nghe lén.
Hứa Thu Cúc đến sớm hơn cô một chút, lúc này đang đứng trong phòng bệnh, nhìn chằm chằm người đàn ông trên giường. Lòng cô ta phập phồng, muốn lao tới bóp cổ hắn ta, tát hắn ta, đánh cho hắn ta rên la khóc lóc quỳ xuống xin tha. Nhưng lại có một sự sợ hãi, e ngại nào đó trói buộc cô ta không dám nhúc nhích, thậm chí nhìn thêm mấy lần cơ thể cũng không kìm được run rẩy.
Cao Nhị Trụ bị ánh mắt phức tạp của cô ta nhìn mà trong lòng nổi da gà, nhưng nói chuyện vẫn cứng rắn: “Cô tới làm gì? Xem trò cười của tôi à? Hay thay con khốn Hứa Miên kia xem tôi chết chưa?”
Hứa Thu Cúc hít sâu một hơi, găm móng tay vào lòng bàn tay để khiến cho bản thân không lùi bước. Cô ta xác nhận với hắn ta: “Vết thương trên đầu anh thật sự là Hứa Miên đánh?”
Cao Nhị Trụ chửi rủa: “Không phải cô ta thì là tôi tự đánh mình à? Mẹ nó, cô chẳng phải nói đã bỏ thuốc cô ta rồi mặc cho ông đây nhào nặn à? Vậy cô ta lấy đâu ra sức lực ra tay độc ác với ông?”
Hứa Thu Cúc cau mày: “Thuốc đó, có lẽ có vấn đề…”
Thuốc là cô ta mua ở chợ đen nên cũng có thể bị lừa.
Cao Nhị Trụ lại bắt đầu nghi ngờ: “Không phải hai người các cô đều không muốn đổi thân nên mới hợp sức giăng bẫy tôi đấy chứ?”
Nghe vậy, Hứa Thu Cúc giật phăng khăn trùm mặt nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, bộ dạng này của tôi có thể hợp tác với Hứa Miên à? Cô ta biết tôi tính kế cô ta suýt nữa đã đánh chết tôi!”
Đã mấy tiếng trôi qua, nhưng khuôn mặt của Hứa Thu Cúc vẫn thảm hại không thể tả. Khóe miệng nứt toác theo lời nói co giật đau đớn, trông còn thê thảm hơn cả Cao Nhị Trụ.
Cao Nhị Trụ cười một cách xấu xa, trong lòng cân bằng một cách kì lạ: “Được, tôi tin. Đáng đời cô cũng coi như là tự làm tự chịu.”
Hứa Thu Cúc cười lạnh: “Anh chẳng phải cũng gặp quả báo?”
Ngoài cửa sổ, Hứa Miên suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Hai kẻ cùng một giuộc lại còn có mặt mũi châm chọc nhau?
Cao Nhị Trụ bị nghẹn họng xấu hổ giận dữ chửi bới mấy câu tục tĩu.
Hứa Thu Cúc mặc nhiên lắng nghe, kiếp trước đã quá quen rồi. Chỉ cần hắn ta không động tay, hắn ta có chửi cả ngày thì cô ta cũng không thèm phản ứng.
Cao Nhị Trụ tự chửi đến chán mất kiên nhẫn hỏi lại: “Cuối cùng cô tới đây làm gì?”
Hai tay trống trơn, mặt thì lạnh tanh cho không thể nào là tới thăm hắn ta.
Hứa Thu Cúc cũng không muốn quanh co với hắn ta: “Chuyện sáng nay, tới đây là chấm dứt.”
Nghe vậy, Cao Nhị Trụ lập tức trợn mắt chửi ầm lên: “Cô là cái thá gì mà nói chấm dứt là chấm dứt? Vậy thì ông đây bị đánh oan uổng à? Dựa vào đâu!”
Hứa Thu Cúc mỉa mai nhìn hắn ta: “Anh có bản lĩnh thì đi trả thù lại đi, tôi không cản thì anh có dám không? Tin hay không chú ba tôi nửa đêm sẽ đi trùm bao tải đánh phế luôn cái của nợ của anh?”
Sắc mặt Cao Nhị Trụ biến đổi khí thế cũng giảm đi phân nửa. Hứa Phúc Niên là người thế nào, hắn ta đương nhiên đã từng nghe nói. Hắn ta thực sự không dám đánh cược dù sao người kia cũng là một nhân vật nổi tiếng trong vùng, nghe đồn hồi trẻ anh hùng cứu mỹ nhân một mình một ngựa chém chết hơn mười tên thổ phỉ…
Lời đồn này chắc chắn có phóng đại, nhưng việc đánh nhau hung hãn không sợ chết là thật. Trước đây hắn ta bị Hứa Thu Cúc xúi giục cũng là vì nghĩ đến chuyện Hứa Miên đổi thân này đã được nhà họ Hứa ngầm đồng ý nên mới dám ra tay với Hứa Miên. Nếu biết Hứa Miên kháng cự như vậy thì dù hắn ta có thèm thuồng gương mặt kia của Hứa Miên đến mấy cũng không dám đồng ý với mưu kế của Hứa Thu Cúc.
Giờ đầu bị vỡ, hắn ta hận thì hận thật nhưng thật sự không dám tới cửa để tính sổ.
Ai bảo hắn ta không chiếm lý chứ.
Trong lòng vẫn không cam tâm hắn ta lầm bầm: “Hay là tôi tìm người truyền lời nói đã nắm tay, hôn môi cô ta rồi?”
Như vậy dù Hứa Miên không muốn gả cho hắn ta, cũng bị hủy hoại danh tiếng thì ít nhiều gì cũng hả giận.
Hứa Thu Cúc nói với giọng điệu không rõ ý tứ: “Ừ, ý tưởng cũng không tồi anh có thể thử. Tôi mong anh thành công cũng tiện giúp tôi báo thù.”
“Lại muốn lợi dụng tôi làm đao à?” Cao Nhị Trụ chỉ là vô lại chứ không phải kẻ ngốc. Hắn ta bực bội xua tay: “Thật là xúi quẩy. Thôi, tha cho con khốn đó lần này.”
Sau đó, giọng điệu chuyển hẳn nhìn chằm chằm vào Hứa Thu Cúc, cười với vẻ không có ý tốt: “Cô không sắp xếp tốt, liên lụy tôi chịu khổ lớn như vậy có phải nên cho tôi một lời giải thích không?”
Hứa Thu Cúc hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: “Anh muốn lời giải thích gì?”
Thật ra, nhìn khuôn mặt sưng như đầu heo của Hứa Thu Cúc thì Cao Nhị Trụ cũng chẳng có chút ý nghĩ lãng mạn nào. Nhưng hắn ta biết danh tiếng mình không tốt, nhà lại còn nghèo rớt mồng tơi nếu không đi con đường đổi thân thì có thể cả đời phải sống độc thân. Vì vậy, dù không thích nhưng vẫn hỏi thăm dò: “Hay là hôn sự vẫn như cũ? Cô gả vào nhà họ Cao của tôi?”
Hứa Thu Cúc không thèm nghĩ ngợi lắc đầu: “Tuyệt đối không thể!”
Cao Nhị Trụ bất mãn chất vấn: “Sao cô còn khinh thường tôi?”
Hứa Thu Cúc nhìn hắn ta cười khinh miệt, không nói gì nhưng như vậy cũng đã nói rõ tất cả.
Cao Nhị Trụ thấy vậy lập tức muốn trở mặt. Hứa Thu Cúc lại nhanh hơn một bước nói: “Tôi có thể cho anh một khoản tiền coi như bồi thường vết thương của anh.”
“Hả?” Cao Nhị Trụ ngẩn ra: “Cô cho tôi tiền? Thật không? Bao nhiêu?”
Hắn ta càng nói càng hưng phấn, so với người thì tiền vẫn có sức hấp dẫn hơn. Có tiền vậy sao còn sợ không lấy được vợ? Ai mà chẳng xinh hơn Hứa Thu Cúc?
Hứa Thu Cúc lấy ra mười đồng từ trong túi.
Cao Nhị Trụ trong lòng kích động nhưng miệng lại nói: “Cô đang bố thí cho ăn mày đấy à? Mười đồng là có thể cho qua chuyện? Một trăm! Một trăm đồng thì ân oán giữa hai ta coi như xong!”
Có lẽ thấy hắn ta bị chấn động não chỉ có thể nằm trên giường mà giận dữ gầm gừ, không thể động thủ đánh người nên sự e ngại của Hứa Thu Cúc đối với hắn ta càng ngày càng ít còn mỉa mai: “Anh đáng giá một trăm đồng? Phun! Cho mười đồng đã là tôi lòng tốt rồi!”
“Cô…”
“Thích thì lấy không thích thì thôi. Anh thật sự nghĩ tôi nợ anh sao? Chuyện tính kế Hứa Miên cả hai ta đều có phần. Thất bại cũng không phải trách nhiệm của một mình tôi. Anh bị đánh chẳng phải vì anh vô dụng à? Anh ngay cả một người phụ nữ cũng đánh không lại nên anh nằm đây là đáng đời lắm! Nếu anh còn không phục vậy thì chúng ta cùng chết, tôi không có kết cục tốt thì anh cũng đừng mong sống! Tôi chỉ là bỏ thuốc cô ta còn anh là giở trò lưu manh!”
Thời này, tội lưu manh có thể bị phán tội nặng rất có thể bị xử bắn.
Cao Nhị Trụ lập tức không dám kiêu ngạo nữa, nhất là thấy Hứa Thu Cúc thật sự muốn chết cùng hắn ta, hoàn toàn không giống đang diễn kịch. Hắn ta còn dám trả giá sao?
Hắn ta cũng là người biết co biết duỗi. Lập tức nói: “Được, mười đồng thì mười đồng.”
Ai ngờ, hắn ta vừa đưa tay ra để nhận lại thấy Hứa Thu Cúc lấy ra một tờ tiền mệnh giá lớn.
Cao Nhị Trụ sững sờ: “Ý gì?”
Hứa Thu Cúc cũng không vòng vo: “Cho anh thêm mười đồng, anh giúp tôi từ chối cuộc hôn nhân này với Hứa Vĩnh Quốc. Cho dù nhà họ Hứa có đưa ra bao nhiêu sính lễ thì anh cũng đừng đồng ý.”
“Hả?” Cao Nhị Trụ càng nghe càng kinh ngạc: “Vì sao chứ? Anh họ của cô ngoại trừ chân hơi què thì người cũng không tệ. Lại thật sự thích em gái tôi. Cùi chỏ của cô sao lại hướng ra ngoài vậy?”
Hứa Thu Cúc lạnh lùng nói: “Họ làm nhục tôi, không coi tôi là người thân thì còn gọi là người nhà kiểu gì?”
Kiếp trước, cô ta sống trong nhà họ Cao còn không bằng con chó, nhưng vợ chồng Hứa Vĩnh Quốc thì sao? Vợ chồng ân ái, cuối cùng còn kiếm được số tiền lớn. Rõ ràng có khả năng kéo cô ta ra khỏi vũng lầy, cho cô ta một con đường sống nhưng lại thờ ơ, làm ngơ và hoàn toàn không nhớ cuộc sống thảm hại của cô ta là do ai mà có.
Cho nên, kiếp này cô ta còn có thể trơ mắt nhìn họ hạnh phúc sao?