Xuyên Không Vào Phim Ngắn Thập Niên Không Diễn Phai Phụ Làm Nền Nữa

Chương 6: Vô sỉ

Trước Sau

break

Hứa Miên ước chừng đã đút cho thằng bé khoảng bốn mươi đến năm mươi ml sữa liền dứt khoát thu bát lại. Thằng nhóc bĩu môi, vẫn còn thèm thuồng mút tay chùn chụt nhưng cô vẫn cố nén không mềm lòng.

Tính ra, thằng bé hôm nay vừa tròn một tháng tuổi. Lượng sữa của trẻ sơ sinh ở tháng này đều có định mức, cho nên nếu uống quá nhiều hay quá ít đều không tốt.

Lúc này, Hứa Phúc Niên đẩy cửa bước vào trên tay bưng một cái khay gỗ táo đã sờn sơn, bên trên đặt mấy cái bát sành viền xanh. Giọng ông tuy ồn ào nhưng cũng không thể che dấu được sự cưng chiều dành cho cô: “Miên Miên, đói rồi đúng không? Mau đến đây ăn đi, bố có cho mỡ heo vào để xào thơm lắm đấy. Nhưng bà nội con đã lấy mất một nửa rồi, ông con mấy ngày nay gánh nước tưới ruộng vất vả lắm, làm con cháu thì vẫn phải hiếu thảo.

Nhưng bố cũng không chịu thiệt đâu, hê hê, lại giành được một thìa bột ngô từ tay bà nội con để nấu cháo cho hai mẹ con các con đấy. Không trộn với lõi ngô đâu, lát nữa ăn sẽ không bị rát cổ họng. Còn cho cả rau tề con nhổ về nữa cũng tươi ngon lắm…”

Vừa bày bát đũa, ông vừa luyên thuyên không ngừng sau đó mới sực tỉnh thấy có gì đó không đúng: “Ơ? An An sao lại ở chỗ con, mẹ con đâu rồi?”

Hứa Miên mặt không đổi sắc đáp: “Mẹ nói mệt nên muốn ngủ một giấc để nghỉ ngơi.”

Hứa Phúc Niên không nghi ngờ gì: “Thế cũng phải đợi ăn cơm xong đã chứ, để bụng đói đi ngủ sẽ khó chịu lắm. Khó khăn lắm mới có được một bữa ngon, vậy mà…”

Thấy ông vẫn định đi gọi Kiều Thế Lan dậy để ăn thì Hứa Miên vội khuyên: “Bố đừng đi, bây giờ chắc mẹ cũng đã ngủ rồi, nếu như gọi dậy chẳng phải mẹ sẽ càng khó chịu hơn sao? Món rau và cháo này cứ để dành cho mẹ một phần là được, lúc nào ăn thì bố cứ đem đi hâm nóng lại là được rồi mà!”

Dù sao thì cô sẽ không để Hứa Phúc Niên vào trong đó. Cô dư sức đoán được Kiều Thế Lan lúc này đang chờ ông ấy vào dỗ dành chiều chuộng để thỏa mãn cái bệnh công chúa của mình. Hứa Miên sao có thể để chuyện đấy xảy ra được?

Hứa Phúc Niên không nghĩ nhiều chỉ thấy hơi tiếc nuối: “Vậy cũng được.”

“Bố, bố ăn đi cho nóng đi.”

“Ờ, được…”

Hứa Phúc Niên miệng thì đồng ý nhưng tay lại không động đũa. Sau khi để riêng phần cơm cho Kiều Thế Lan, ông lại gắp hết chỗ trứng chiên lá sưa còn lại sang cho Hứa Miên còn không ngừng giục cô ăn.

Một nắm lá sưa với ba quả trứng gà, xào xong thì có được bao nhiêu đâu? Huống hồ lại bị chia làm hai phần nên trong bát chỉ còn lại vài miếng, người ăn mạnh thì có thể ăn hết trong một miếng. Món đồ quý hiếm thế này ai mà chẳng thèm?

Thế mà Hứa Phúc Niên vẫn không chút do dự mà nhường hết cho cô, ngay cả bát cháo bột ngô ông cũng không nỡ uống. Bát của ông là cháo hỗn hợp được nấu từ đủ thứ xay vụn.

Màu đen sì trông rất khó nuốt, thế nhưng ông vẫn ăn ngon lành. Ông cố gắng rướn cổ lên để nuốt xuống,  cuối cùng thậm chí còn trân trọng liếm sạch cả những cặn bẩn dưới đáy bát.

Hứa Miên thấy lòng quặn lại gắp một miếng trứng vào bát ông: “Bố, bố cũng ăn đi.”

Hứa Phúc Niên khựng lại: “Bố không ăn đâu, con mau ăn đi, bố ăn no rồi mà bố cũng không thích ăn món này…”

Lời nói này không có chút thuyết phục nào. Các bậc cha mẹ thương con thường dùng những lý do như vậy để bày tỏ tình yêu thương. Hứa Miên không phải trẻ con nên cô rất hiểu tấm lòng người cha kiểu này. Kiều Thế Lan không trân trọng nhưng cô chiếm thân xác của nguyên chủ nên về tình lẫn lý, cô đều vô cùng quý trọng chúng.

Vì vậy, cô đặt đũa xuống: “Bố không ăn, vậy con cũng không ăn nữa.”

Hứa Phúc Niên lập tức sốt ruột: “Thế sao được? Người con yếu, phải ăn đồ tốt để bồi bổ. Bố khỏe mà, ăn thêm hay bớt ăn một miếng cũng chẳng sao…”

Hứa Miên cố ý nghiêm mặt không cười không nói nhìn ông.

Là một người cha cuồng con gái, đừng nói là từ chối lòng hiếu thảo của con mà ngay cả khi con gái đưa thuốc độc, thì ông ấy cũng chỉ có thể đầu hàng: “Được, được, bố ăn, hai bố con mình cùng ăn, cùng ăn nào. Ôi, nói chứ, xào với mỡ heo đúng là thơm thật, ngày Tết bố cũng chưa được ăn món ngon như thế này…”

Hứa Miên thấy ông nuốt xuống, vẻ mặt thoả mãn một cách khoa trương lúc này cô mới mỉm cười.

Hứa Phúc Niên cũng cười toe toét, trong lòng thấy vui vẻ và thanh thản. Ông không nhịn được đưa tay định xoa đầu con gái nhưng giơ lên không trung lại nhận ra con gái đã lớn rồi, thân mật quá cũng không hợp thế là lúng túng thu tay lại cảm thán: “Miên Miên nhà mình lớn thật rồi, cũng biết chuyện hơn rồi…”

Cảm thán một câu, không biết lại nhớ đến chuyện xưa cũ nào vẻ mặt ông trở nên phức tạp và u ám. Tuy nhiên, rất nhanh sau đó ông không còn tâm trạng sầu bi nữa, bị lời nói của Hứa Miên làm cho phân tâm, càng nghe càng kích động.

Cuối cùng, ông đập bàn đứng dậy, vẻ mặt hung tợn như thể muốn cầm dao đi chém người.

Hứa Miên vội vàng nắm lấy cánh tay ông: “Bố, đợi đã…”

Mắt Hứa Phúc Niên đỏ ngầu đã chạm đến giới hạn của sự tức giận: “Miên Miên, hôm nay ai cản bố cũng vô dụng, ngay cả con cũng không được! Bố phải thay con trút giận, cái đồ khốn nạn, con gái bố nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa vậy mà chúng nó lại dám giở trò tính toán thế sao?

Bố vẫn còn sống đấy!”

Hứa Miên nghe xong thì vô cùng cảm động. Khoảnh khắc này, cô thật sự coi ông như bố ruột: “Bố, con không cản bố đi, con chỉ muốn nhắc bố một chuyện.”

Vẻ mặt Hứa Phúc Niên giãn ra. Ông đã nói rồi mà, con gái ông không phải người dễ dàng chịu thiệt: “Chuyện gì?”

Hứa Miên nói: “Con không chỉ đánh Hứa Thu Cúc mà còn lừa cô ta năm mươi đồng. Chuyện này, bố đừng có lỡ miệng nói ra nếu không thì số tiền đó không giữ được đâu.”

Nghe vậy, Hứa Phúc Niên không chút do dự gật đầu đồng ý: “Yên tâm, bố đảm bảo sẽ không cản chân con. Tiền con tự kiếm bằng bản lĩnh thì là của con, để dành mua đồ ăn vặt ai cũng đừng hòng tơ tưởng.”

“Và cả vết thương của Cao Nhị Trụ nữa cũng đừng dính dáng vào nó không liên quan gì đến chúng ta.”

“Được, đừng nói là không phải con làm mà cho dù có thật là con ra tay, bố cũng cắn răng không nói! Cùng lắm thì bố gánh thay cho!”

Cảm giác có một người bố cuồng con gái, có yêu cầu gì cũng đáp ứng là thế nào? Hứa Phúc Niên hùng hổ đi ra ngoài, Hứa Miên vẫn còn chìm đắm trong niềm vui và sự cảm động. Kiếp trước duyên phận với cha mẹ của cô ngắn ngủi, không phải là không mất mát, ai ngờ xuyên vào truyện lại được bù đắp gấp bội?

Hệ thống lại lúc này mới hất gáo nước lạnh: [Có một người bố bốc đồngthiếu suy nghĩ như thế thì sau này cô sẽ có nhiều chuyện phải lo. Ông ấy thương con gái thật nhưng cũng thích gây chuyện. Nếu thực sự chọc phải rắc rối lớn thì xem cô giải quyết thế nào.

Tình yêu của người cha không dễ hưởng đâu, nó giống như viên kẹo trộn lẫn với những mảnh thủy tinh vậy, ăn thì có ngọt đấy nhưng mà cũng rất dễ cứa rách miệng.]

Hứa Miên thản nhiên nói: “Thì sao? Tôi đồng ý! Cậu ghen tị đúng không?”

Hệ thống nghẹn lời nhưng vẫn cứng miệng: [Tôi không phải con người tất nhiên sẽ không để ý đến những thứ hư vô mờ ảo đó.]

“Thật không? Nhưng tôi thấy cậu có nhân cách ảo đấy chứ?” Khi giao tiếp với cô, ngoại trừ ban đầu là âm thanh điện tử máy móc thì sau đó lại đầy đủ cảm xúc.

Hệ thống muốn trốn tránh nên lại cố tình đổi chủ đề: [Này, vừa nãy tôi thấy cô hành động quá hấp tấp rồi. Ân oán giữa cô và Hứa Thu Cúc đã được giải quyết rồi cần gì phải gây thêm chuyện? Cô không sợ làm lớn chuyện thì số tiền cô lừa được sẽ bị nhà họ Hứa tịch thu sao?]

Nhà họ Hứa vẫn chưa chia nhà cho nên thu nhập của tất cả mọi người đều do bà già Diêu giữ.

Hứa Miên nói: “Thứ nhất, chỉ cần bố tôi không lỡ miệng thì Hứa Thu Cúc tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện tiền nong, nếu không số tiền đó của cô ta cũng sẽ không thể giữ được.

Thứ hai, tại sao tôi không thể nói với bố ruột mình? tôi bị oan ức mà, lẽ nào tôi tự mình đòi lại công bằng thì phải âm thầm một mình chịu đựng?

Tại sao chứ?

Nếu tôi không nói thì người khác làm sao biết tôi suýt chút nữa đã bị tính kế?

Nếu tôi không nói thì người khác làm sao mà biết Hứa Thu Cúc không phải người tốt?

Nếu tôi không nói thì nhỡ đâu Hứa Thu Cúc gắp lửa bỏ tay người thì sao?

Nếu tôi không nói thì nhỡ đâu nhà họ Hứa lấy tôi đem đi lấp hố lửa của nhà họ Cao thì sao?

tôi ghét nhất là những người rõ ràng có miệng mà không chịu mở miệng ra nói cứ để mặc cho người khác đoán già đoán non rồi gây ra hiểu lầm khiến cho mọi chuyện ngày càng tệ hơn, rồi cuối cùng mới có một cú lật ngược tình thế. Có phải cậu thấy như vậy rất sảng khoái không?

Sai rồi, chẳng lẽ sự ấm ức ban đầu không phải là ấm ức sao? Đến khi lật ngược được tình thế thì không chừng đã bị uất ức đến hoá thành bệnh rồi đấy.”

Hệ thống nghe đến ngây người mà không nói được lời nào để phản bác.

Hứa Miên tiếp tục cằn nhằn: “Hơn nữa, thông tin không rõ ràng mới là thứ không nên có. Thứ nhất, dễ khiến mình trở nên bị động. Thứ hai, cũng gây ra những hiểu lầm không cần thiết. Nó đâu phải bí mật gì to tát, cứ bày ra trước mặt để cho mọi người cùng giải quyết chẳng phải tốt hơn sao?

Ngay cả khi đối phương không thể giúp được gì thì ít nhất họ cũng không cản trở!

Tình thân quý ở sự chân thành và thẳng thắn. Cùng nhau đối mặt, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Cậu đấy, chính là tâm cơ quá ít rồi.”

Hệ thống: […]

Im lặng một lúc, nó mới rầu rĩ nói: [Nhưng cô làm như vậy không phải là quá vô sỉ sao?]

Hứa Miên đáp: “Sĩ diện thì nhận được cái gì? Vô sỉ mới sống an nhàn được.”

P/s: trước khi mọi người đọc mình cũng có vài điều muốn nói với mọi người:

nếu quá trình đọc mọi người thấy một nhân vật mà được gọi là anh ta/ anh ấy, cô ta/ cô ấy: thực ra không phải sai nha mọi người, mà nhân vật đó được đứng người nhắc đến thân hay không mà gọi như vây nha.

ví dụ mọi người thấy mình dẫn truyện gọi nhân vật kia là hắn ta mà lại được người khác gọi là anh ấy thì do người gọi là người yêu hoặc bạn bè nên gọi như vậy sẽ thấy ổn hơn.

Giải thích hơi dư thừa một xíu, nhưng cho chắc ăn chứ mình sợ nhiều bạn không hiểu, tưởng xưng hô không thống nhất, khổ tâm lắm

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc