Xuyên Không Vào Phim Ngắn Thập Niên Không Diễn Phai Phụ Làm Nền Nữa

Chương 5: Chuyên trị bệnh công chúa

Trước Sau

break

Mẹ của nguyên chủ tên là Kiều Thế Lan, từ nhỏ đã được học chữ nên không tránh khỏi mang theo kiêu ngạo của một nữ thanh niên trí thức. Bà ta cảm thấy việc lấy một người nông dân là đang hạ mình cho nên trong lòng vô cùng không cam tâm. Những năm qua, bà ta đối với Hứa Phúc Niên cũng không mấy nhiệt tình ngay cả đứa con gái ruột là cô cũng không hề thân thiết.

Tình cảm mẹ con hơi nhạt nhẽo.

Hứa Miên cũng không ép buộc, nhưng bố cô lại là một người si tình, suốt mười mấy năm qua luôn cố gắng lấy lòng bà ta. Cho đến bây giờ, ông vẫn luôn cẩn thận lấy lòng chưa bao giờ dám ngẩng cao đầu trước mặt Kiều Thế Lan.

Những người đàn ông trong làng sau lưng ông vừa khinh thường lại vừa không thể cưỡng lại mà ghen tị.

Dù sao Kiều Thế Lan thật sự rất đẹp. Ba mươi lăm tuổi rồi nhưng trên khuôn mặt hoàn toàn không thấy dấu vết của thời gian, đôi mắt thanh tú, làn da trắng mịn đúng chuẩn một mỹ nhân. Nếu đặt ở đời sau, chắc chắn là một nữ thần khiến đàn ông phải xếp hàng dài theo đuổi.

Hiện tại vừa mới sinh con không lâu, bà ta càng thêm yếu ớt, giống như một đóa hoa kiều diễm bị mưa xuân làm ướt khiến người tôi không tự chủ được mà thương tiếc.

Có lẽ đàn ông đều thích kiểu này?

Tuy nhiên, Hứa Miên lại không thừa hưởng được dung mạo của mẹ mình. Cô có một đôi mắt hoa đào nhìn vừa quyến rũ lại vừa đa tình, ngoại hình này thì rất được đàn ông yêu thích. Nhưng theo quan niệm thẩm mỹ hiện tại, vẻ ngoài này lại không được lòng người rất dễ bị gán mác là hồ ly tinh.

“Tôi về rồi.”

Sau đó thì hai mẹ con cũng chẳng nói thêm lời nào.

Kiều Thế Lan nằm nghiêng trên giường đất, đầu quấn một chiếc khăn vuông màu đỏ. Món đồ này nếu nhìn ở đời sau thì quê mùa hết chỗ nói, nhưng ở đây thì nó lại là một phụ kiện thời trang được các cô gái và mấy bà vợ trẻ yêu thích.

Bà ta mặc một chiếc áo khoác bông màu xanh lam với hoa văn trắng không có lấy một miếng vá trông còn mới đến tám phần, từng đường kim mũi chỉ còn tinh xảo hơn cả đồ ở cửa hàng hợp tác xã, thậm chí còn tỉ mỉ hơn cả cô con gái ruột.

Hứa Miên nhớ lại cảnh tượng vừa thấy ở ngoài sân, trong lòng không khỏi cảm thấy phức tạp.

Bà già Diêu mặc một chiếc áo vạt chéo to sụ vá chằng vá đụp được giặt đến nỗi không còn nhận ra màu sắc ban đầu. Hứa Phúc Niên thì cũng chẳng khá hơn là bao, vải dệt thủ công của dân làng chỉ dùng làm chăn đắp vậy mà lại được ông ấy lấy ra để làm áo khoác ngoài.

Vậy mà chiếc áo đó cũng đã được vá mấy miếng rồi. May mà khuôn mặt ông ấy sáng sủa nếu không thì trông còn tệ hơn nữa.

Sự so sánh này thật sự quá bi thương, quan trọng là Kiều Thế Lan lại không hề cảm ơn mà coi đó là điều hiển nhiên.

Nghĩ đến kết cục của Hứa Phúc Niên, Hứa Miên lại càng thấy xót xa quay người bỏ đi.

Thế nhưng cô đã bị gọi lại: “Bế thằng bé đi.”

Hứa Miên sững sờ quay đầu lại với vẻ mặt khó hiểu: “Ai cơ?”

Kiều Thế Lan cau mày, giọng điệu rất hờ hững: “Em trai cô.”

Đây là thái độ mà một người mẹ nên có với con mình sao? Hay là vì nó không phải con của người đàn ông bà ta yêu cho nên bà ta trút giận và không có tình cảm?

Vậy thì đừng có sinh ra nó!

Hứa Phúc Niên cưng chiều bà ta nhưng Hứa Miên thì không có tâm trạng để chiều chuộng. Cô ngay lập tức hỏi lại: “Tại sao phải bế An An đi? Thằng bé đang ngủ ngoan, nó không gây ồn ào vậy thì có ảnh hưởng gì tới bà?”

Đối với phản ứng của Hứa Miên, Kiều Thế Lan cũng không hề thấy lạ, dù sao thì hai mẹ con cũng thường xuyên cãi nhau cho nên đây không phải lần đầu. “Bảo cô bế đi thì bế đi, nói lắm thế làm gì?”

Đây là điển hình của bệnh công chúa do được người khác nâng niu và đã quen với việc ra lệnh. Hứa Miên không nhịn được cười lạnh. Cô không phải là người theo đuổi cho nên không chấp nhận kiểu này. “An An là do bà sinh ra, là mẹ thì việc chăm sóc nó chính là trách nhiệm của bà. Bây giờ bà không đi làm kiếm công điểm cũng chẳng quán xuyến việc nhà lại càng không quan tâm gì đến bố. Bây giờ đến con cũng không muốn chăm sóc thì bà tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?”

Hứa Phúc Niên hi sinh suốt bao năm mà vẫn không sưởi ấm được trái tim bà ta, cô thấy xót xa và tủi thân thay cho ông. Kẻ si tình thì có kết cục tốt đẹp gì? Chẳng qua là đến cuối cùng chẳng còn lại gì cả.

Có lẽ những lời này quá tàn nhẫn, cũng không biết đã chạm vào điểm yếu nào của Kiều Thế Lan. Sắc mặt bà ta hơi thay đổi run rẩy chỉ vào cô: “Cô, cô nói chuyện với tôi như thế à? Ai dạy cô nói những lời đó?”

Hứa Miên chế giễu: “Không ai dạy tôi cả, tôi tự mình có mắt để nhìn, trái tim tôi cũng không phải làm bằng đá. Bố đối với bà như thế nào không ai rõ hơn tôi. Nhưng một người dù có nhiệt tình đến đâu thì mười mấy năm cũng sẽ mệt mỏi. Tự nguyện là vì có hy vọng, nếu hy vọng luôn tan vỡ vậy bà nói xem bố tôi sẽ thế nào?

Tôi cũng không yêu cầu bà phải dịu dàng chu đáo với bố, ít nhất hãy dành một chút tình yêu thương cho An An. Cùng lắm thì cũng phải thực hiện được trách nhiệm nuôi dưỡng. Đừng giống như tôi có mẹ mà cứ như không có mẹ.”

“Cô, cô…”

Về khoản cãi nhau, Kiều Thế Lan rõ ràng không phải đối thủ của cô. Bà ta tức đến mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy trông thật đáng thương.

Không biết lại tưởng bà ta phải chịu tủi nhục lớn lắm.

Hứa Miên liếc mắt: “Bố tôi không có ở đây thì bà làm diễn bộ dạng này cho ai xem? Thôi đi, cũng không xem lại bà bao nhiêu tuổi rồi, làm tiểu bạch hoa mong manh thật không hợp với bà đâu…”

Cứ duy trì phong cách nữ thần lạnh lùng còn hơn.

“Cô… Cái con bất hiếu!”

Lần này bà ta hét hơi lớn, làm Hứa Vĩnh An đang quấn trong chăn nhỏ bị đánh thức, thút thít khóc giống như một con mèo con ốm yếu.

Thấy Kiều Thế Lan vẫn không quan tâm mà chỉ mải trừng mắt nhìn mình như thể cô đã làm chuyện gì tày trời, Hứa Miên cau mày đi tới vụng về bế thằng bé lên ôm vào lòng rồi thử đung đưa qua lại.

Không có tác dụng thằng nhóc vẫn khóc, tiếng khóc nhỏ yếu nghe rất xót lòng.

Hứa Miên không có kinh nghiệm nuôi con nhưng cũng nghe người lớn nói, trẻ con khóc có thể là đói hoặc là ướt tã. Cô lấy mấy chiếc bỉm sạch từ đầu giường rồi ôm thằng nhóc quay về phòng mình.

Phía sau không có ai ngăn cản.

Hứa Miên kéo khóe môi, một người mẹ như thế này thà rằng không có còn hơn. Không có thì còn có thể chấp nhận số phận, còn có thì lại chỉ thêm những kỳ vọng nực cười và nỗi buồn vô vọng.

Hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Vừa nãy cô chửi hay thật đấy.]

Hứa Miên châm chọc: “Tôi còn tưởng cậu lại khuyên tôi phải ở yên xem tình hình rồi mới tính tới chuyện hành động.”

Hệ thống cười gượng chuyển chủ đề: [Có lẽ là em trai cô đã đói rồi…]

Hứa Miên “Ừm” một tiếng, nhưng trước tiên cô tháo cái chăn nhỏ đang bó chặt người nó ra, cẩn thận thay bỉm sau đó dùng ý niệm đi vào căn nhà cũ lấy một hộp sữa rồi làm nóng lên. Không có bình sữa nên cô chỉ có thể dùng thìa đút từng muỗng nhỏ.

Thằng nhóc nhắm mắt nuốt xuống ừng ực trông rất ngon lành. Cô chỉ cần chậm lại một chút là nó lại thút thít bày tỏ sự bất mãn.

Hứa Miên không tự chủ được mà cong môi, có lẽ đây chính là niềm vui khi chăm sóc con cái?

Hệ thống trêu chọc: [Nổi máu làm mẹ rồi à?]

Hứa Miên không phủ nhận: “Cảm giác máu mủ ruột thịt thật kỳ diệu. Rõ ràng là lần đầu gặp nhưng theo bản năng đã muốn thân thiết rồi.”

Hệ thống hỏi với giọng đùa cợt: [Vậy sao cô lại đối xử với Kiều Thế Lan khác thế?]

Hứa Miên hừ một tiếng: “Bà ta không có số công chúa nhưng lại mắc bệnh công chúa. Được chiều chuộng bấy nhiêu năm cũng đủ rồi, nếu không đánh thức bà ta chẳng lẽ muốn tôi trơ mắt nhìn bố lặp lại kết cục bi thảm trước kia?”

Trong cốt nguyên tác, kết cục của Hứa Phúc Niên là một trong những kết cục bi thảm nhất. Con gái chết đuối, ông ấy đau khổ đến bạc cả đầu chỉ trong một đêm. Vợ ông ngày càng lạnh nhạt, sau này tình cờ được vào trường cấp hai của huyện làm giáo viên ngữ văn, hai người ngày càng xa cách cuối cùng thì ly hôn. Con trai bị để lại nhà họ Hứa nhưng vì thiếu sự chăm sóc nên ba tuổi đã sốt cao đến cháy não, từ đó trở thành một thằng ngốc.

Hứa Phúc Niên mất hết ý chí sống, cuối cùng chọn cách ôm con trai nhảy xuống con sông mà con gái ông đã chết đuối. Đó cũng là một cách đoàn tụ theo một ý nghĩa khác.

Trước đây khi đứng ở góc độ người xem, Hứa Miên chỉ cảm thấy Hứa Phúc Niên thật đáng thương và đáng tiếc. Nhưng bây giờ đã là người  trong cuộc chẳng lẽ cô còn có thể cảm thán vài câu nhạt nhẽo được sao?

Hệ thống lại nói: [Cô đến đây là để duy trì cốt truyện chứ không phải để thay đổi nó!]

Hứa Miên cười lạnh: “Vậy chẳng phải vài ngày nữa là tôi phải tuân theo cốt truyện mà chết đuối sao? Kết thúc sớm như vậy thì cũng đỡ bận tâm.”

Hệ thống: […]

“Làm việc đừng có quá cứng nhắc, chỉ cần linh hoạt nắm bắt mức độ thì tất cả những gì cậu muốn vẫn có thể đạt được.”

[Được rồi.]

Không được cũng chẳng có cách nào. Như cô đã nói, nếu tuân theo nguyên tác thì vài ngày nữa là Hứa Miên sẽ chết đuối, như vậy còn thay đổi cốt truyện kiểu gì nữa?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc