Hệ thống giả chết nhưng Hứa Miên tất nhiên sẽ không buông tha cho nó, cô đường hoàng đưa ra yêu cầu: “Không phải là cậu nên thưởng điểm cho tôi sao?”
Hệ thống ngơ ngác: [Gì cơ?]
Hứa Miên mặc kệ nó vẫn tiếp tục nói: “Tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần một nghìn điểm thôi là được rồi…”
Hệ thống hét lên y hệt Hứa Thu Cúc: [Cô bị điên à? Một nghìn điểm, sao cô không đi cướp luôn đi?]
Hứa Miên thong thả đáp: “Tôi có thể dựa vào bản lĩnh để kiếm điểm vậy thì tại sao phải đi cướp?”
Hệ thống tức đến bật cười: [Sao tôi không biết cô kiếm điểm lúc nào?]
Hứa Miên thản nhiên nói: “ Vừa nãy đấy! Chẳng phải tôi đã đánh cho Hứa Thu Cúc một trận nhừ tử sao? Đến giờ cổ tay vẫn còn đau đây này, nếu cậu cho ít điểm quá thì có đáng với công sức tôi đã bỏ ra không?”
Hệ thống hít một hơi thật sâu: [Cô đánh là để trả thù cho bản thân chứ có liên quan gì đến tôi?]
“Sao lại không liên quan? tôi đang giúp cậu duy trì cốt truyện đấy!”
[Duy trì chỗ nào? Cô đánh Hứa Thu Cúc thì có ích lợi gì cho cốt truyện chứ, cho dù tôi là lính mới thật nhưng mà tôi không ngu!]
Hệ thống tức quá nên mới gào lên câu này, gào xong mới nhận ra mình ngu ngốc, chỉ hận không thể tự tay tát vào miệng mình.
Ký chủ quá xảo quyệt thật sự không thể đề phòng nổi.
Ngược lại, khóe miệng Hứa Miên lại cong lên. Con đường xuống núi gập ghềnh hai đường thì bên trơ trọi chẳng có gì thú vị, đằng nào cũng rảnh rỗi vậy thì cứ trêu chọc hệ thống cho đỡ chán. Không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ: “Sao lại không có ích cho cốt truyện? Cốt truyện sở dĩ sai lệch nguồn gốc là nằm ở đâu? Có phải nằm ngay trên người Hứa Thu Cúc đúng không. Cô ta sống lại đã là chuyện không thể thay đổi, vậy thì tôi sẽ canh chừng cô ta không cho cô ta làm loạn nữa, như vậy có phải là không phá hỏng cơ duyên của nữ chính nữa không?”
Hệ thống bị cô nói cho á khẩu không thể cãi lại.
Hứa Miên tiếp tục nói tiếp: “Cậu xem cô ta bây giờ bị đánh thành ra thế này, kiểu gì cũng phải ngoan ngoãn thêm vài ngày. Mang cái mặt sưng vù đó ra ngoài làm chuyện xấu kiểu gì? Vậy là cốt truyện có thể tiếp tục diễn ra theo thiết lập ban đầu rồi còn gì? Đánh rắn đánh vào bảy tấc vừa trị ngọn vừa trị được gốc, cậu còn cảm thấy không nên thưởng cho tôi nữa sao?”
Hệ thống cảm thấy mình bị tẩy não rồi thế mà lại thấy cô nói có lý: [Thưởng thì được nhưng điểm thì không.]
Hứa Miên cũng không truy đuổi tới cùng: “Được thôi, vậy thì cậu định thưởng cho tôi cái gì? Gói quà tân thủ chăng?”
Hệ thống cũng đần mặt: [Không có gói quà tân thủ đâu, tôi chỉ có thể đưa cho cô cái sân sau của căn nhà cũ đó.]
Nghe vậy, Hứa Miên không khỏi thở dài: “Cậu thật biết tính toán đấy!”
Hệ thống rầu rĩ: [Không tinh ranh bằng cô.]
Hứa Miên coi như không nghe thấy lời mỉa mai của nó tiếp tục cằn nhằn: “Cho đồ mà cứ cho lắt nhắt không chịu cho trọn bộ, trước đây là cậu đã cố ý để lại cái sân sau đúng không? Cái này có khác gì mua mì tôm mà không có gói gia vị đâu chứ? Khụ, cái đồ hệ thống vô lương tâm. Giờ lại bày đặt đem ra để tỏ vẻ người tốt mặt mũi cậu để đâu?”
Hệ thống cố tình chuyển chủ đề: [Dù cô mang khuôn mặt của Hứa Miên nhưng bản chất thì khác. Lừa người ngoài thì được nhưng trước mặt bố mẹ ruột của Hứa Miên thì cô phải hết sức cẩn thận. Đặc biệt là Hứa Phúc Niên, ông ấy thương con gái lắm, nếu mà cô khác với nguyên chủ quá nhiều vậy thì chắc chắn sẽ không qua mắt được ông ấy.]
Hứa Miên thờ ơ đáp lời ý thức lướt qua sân sau phát hiện đồ vật vẫn còn nguyên. Cô thử dùng ý niệm hái một nắm lá sưa kết quả thật sự thành công. Cô thầm vui mừng lại nhổ thêm một ít rau tề từ luống rau nhỏ nhét tất cả vào hai bên túi áo bông, lúc này mới bắt đầu quan sát ngôi làng trước mắt.
Một ngôi làng điển hình của miền Bắc, nhà ở thì cửa nằm hướng Bắc, móng nhà bằng đá, tường làm bằng đất mái được lợp rạ hoặc ngói và hầu như tất cả đều có hàng rào gỗ. Từ những khe hở thưa thớt có thể nhìn thấy rõ những cây lựu, cây táo hoặc cây ngô đồng được trồng trong sân mỗi nhà. Lúc này tiết Thanh Minh vừa qua, trên những cành cây cao lấp ló vài chồi non xanh biếc.
Bây giờ trong làng không có mấy người, phần lớn xã viên đều đã đi làm. Trời không mưa nên chỉ có thể sắp xếp người gánh nước tưới ruộng, nếu không đợi đến tháng sáu thu hoạch lúa mì sợ là chỉ còn cách cắt thân cây đem về để làm củi đốt.
Hứa Miên tự nhiên đi về phía nhà họ Hứa. Vừa đến cổng cô đã nghe thấy tiếng la mắng vừa lạ vừa quen: “Cái thằng trời đánh thánh vật, mày muốn chọc chết tao à? Đó là con gà đang còn đẻ trứng, cả nhà phải trông cậy vào chúng nó mà sống vậy mà mày dám động ý đồ xấu với chúng nó? Mày muốn lấy mạng già của tao mà, buông ra, mau buông tay…”
Giọng Hứa Phúc Niên pha lẫn trong tiếng gà kêu thảm thiết vẫn rõ ràng vô cùng: “Mẹ! Thế Lan sinh An An rất mất sức nên con phải hầm chút canh gà để vợ con bồi bổ chứ? Mẹ mau tránh ra con đang cầm dao coi chừng chém trúng mẹ…”
“Xí, thà mày chém chết tao rồi mang đi hầm còn hơn. Ôi trời, kiếp trước tao đã làm nên tội gì mà sinh ra một thằng khốn nạn như mày chứ, cái thằng súc sinh đáng chém ngàn đao, mỗi mình Kiều Thế Lan là quý giá à? Có người phụ nữ nào trong làng mà chẳng sinh con? Phụ nữ nào mà chẳng mất sức? Nhà chúng ta đối xử với cô ta còn chưa đủ tốt sao? Cái số gạo kê kia không phải đều dành để nấu cháo cho cô ta uống à? Tao và cha mày già thế này rồi còn không nỡ nếm thử một miếng đấy…
Nhưng cô ta thì sao? Chẳng nói chẳng rằng cứ như tất cả đều nợ cô ta vậy. cô ta nằm trong phòng một tháng đến cái bỉm cũng là mày giặt. Ngày ăn hai bữa cơm bỏ ai cũng không bỏ cô ta. Con dâu nhà nào có đãi ngộ như vậy chưa?
Chỉ có cái thằng vô dụng mày mới tôn thờ cô ta như là tổ tông, tao thấy hình như ông trời không có mắt rồi, mày cưới về cái của nợ gì thế này…” Bà già Diêu vừa mắng xối xả, vừa đuổi đánh con trai. Mặc dù bó chân bà ta chạy vẫn rất nhanh.
Hứa Phúc Niên cũng không tránh, cứ như người bị đánh đau không phải là ông ấy. Chỉ là mẹ ông ấy đánh quá mạnh nên ảnh hưởng đến việc ông ấy làm thịt gà: “Mẹ, mẹ ngồi nghỉ một chút, lát nữa canh gà hầm xong con cũng múc cho mẹ một bát.”
“Xí, tao sợ uống vào lại giảm tuổi thọ…”
Hứa Miên đúng lúc này thì bước vào, chào bà ấy với điệu bình thường: “Chào bà nội, cha con mới về!”
Bà già Diêu nhìn thấy cô lập tức gắt gỏng: “Mày còn biết đường về nhà à? Sáng sớm thì mày chết đâu rồi hả? Gọi mày đi làm cũng không tìm thấy người. Sắp đến giờ ăn cơm thì thấy mặt, đúng là con gái cưng của mẹ mày, cũng là một lũ lười biếng…”
Đây là nghiệp mà nguyên chủ đã tạo ra nên mới bị mắng, Hứa Miên cũng không dám cãi lại. Ai bảo cả nhà họ Hứa, ngoài hai mẹ con họ thường xuyên lấy cớ xin nghỉ thì những người khác đều đi làm đúng giờ.
Chỉ dựa vào công điểm của một mình Hứa Phúc Niên, thật sự không thể nuôi nổi hai mẹ con nên chiếm tiện nghi của nhà họ Hứa vậy thì bị mắng cũng đáng, ăn của người thì phải ngậm miệng.
Nhưng Hứa Phúc Niên lại không chịu. Ông ấy liền nghểnh cổ lên: “Miên Miên lười biếng chỗ nào? Đầu xuân đi bón phân ở ruộng, con bé kiếm tận năm công điểm một ngày đấy. Mấy ngày nay là việc gánh nước, con bé sức yếu làm không nổi nên mới xin nghỉ. Nói trắng ra là vì ăn uống không đủ chất cho nên cơ thể quá yếu. Miên Miên, con đợi đấy, bố sẽ hầm canh gà cho con uống nếu như một con không đủ thì hầm hai con…”
Quyết tâm làm thịt gà trong lòng Hứa Phúc Niên lại càng thêm kiên định.
Bà già Diêu tức đến ngã ngửa.
Trong lòng Hứa Miên cảm thấy ấm áp. Cô có ký ức của nguyên chủ nên biết trong nhà chỉ còn lại ba con gà và chúng đều là bảo bối. Nếu thật sự để bố cô làm thịt thì hôm nay nhà họ Hứa chắc chắn sẽ nổ tung. Thế là cô lắc đầu cố tình làm nũng: “Bố, con không uống đâu. Con muốn ăn trứng chiên lá sưa.”
Nghe vậy, Hứa Phúc Niên không nghĩ ngợi mà gật đầu: “Được, vậy thì bố làm cho con. Trứng trong nhà có, còn lá sưa, đợi đã, lá sưa đã bị hái trụi rồi nếu muốn mọc lại một lứa mới thì ít nhất cũng phải thêm nửa tháng…”
“Con có đây.” Để không làm hỏng nhân vật, Hứa Miên cố ý khoe khoang lấy từ trong túi ra một nắm lá sưa. Đây là lứa đầu tiên của năm nay nên chúng cực kì tươi non và là phần ngon nhất. Ở sân sau của căn nhà cũ có trồng hai cây, trước đây khi ông nội còn sống thì tranh thủ lúc chúng còn non mà hay ngâm một hủ lá sưa rồi đậy kín là có thể ăn được tận mấy tháng, lá sưa ngâm đem trộn với mì hoặc kẹp với bánh bao cũng rất đưa cơm.
Mắt Hứa Phúc Niên sáng lên, quên luôn việc bắt gà tiện tay ném nó xuống đất, nhanh chóng đi tới vui vẻ hỏi: “Con hái ở đâu vậy?”
Hứa Miên đã nghĩ sẵn lý do: “Trong núi, còn có nắm rau tề này nữa, chắc là do vị trí hẻo lánh nên không bị ai phát hiện thành ra lại hời cho con.”
Hứa Phúc Niên lập tức không tiếc lời khen ngợi: “Con gái bố thật giỏi, cái vận may này cả làng chẳng ai sánh kịp…”
Lời này thật sự khó để đáp lại nên Hứa Miên chỉ đành giữ nụ cười đắc ý.
“Bố đi làm cho con đây.” Hứa Phúc Niên khen cô xong thì lập tức quay người đi thẳng vào bếp.
“Vậy thì con nhóm bếp giúp bố nhé…”
Hứa Phúc Niên xua tay: “Không cần, một mình bố là được rồi. Con vào phòng nghỉ hay tìm em trai chơi đi.”
Hứa Miên cũng không nài nỉ, theo ký ức cô trở về phòng của nhà mình, từ xa còn nghe thấy tiếng mắng chửi bùng nổ của Bà già Diêu: “Cái thằng súc sinh, hai mẹ con nhà chúng nó có cái mệnh gì mà mày cho chúng nó ăn ba quả trứng gà? Ôi trời, kiếp trước tao thật sự nợ cả nhà chúng mày, đứa nào đứa nấy đều là đồ đòi nợ…”
Cô đóng cửa lại, tiếng mắng lập tức được ngăn cách nhưng cũng làm cho căn phòng trở nên tối hơn. Cửa sổ thời này đều rất nhỏ chúng được dán bằng những tờ giấy dày nên khiến cho ánh sáng không chiếu vào được nhiều mấy đương nhiên phòng không đủ sáng. Đợi mắt thích nghi với bóng tối thì Hứa Miên mới nhìn rõ mọi vật trong phòng.
Căn phòng khá rộng rãi, được chia thành hai gian. Cô ngủ trên một chiếc giường riêng, còn có tủ quần áo và bàn học riêng, đây là đãi ngộ độc nhất vô nhị trong nhà họ Hứa mà ngay cả nữ chính cũng không có.
Đương nhiên, đây cũng là do bố mẹ cô chỉ sinh mỗi mình cô, nhưng bây giờ cô cũng đã có em trai rồi.