Hứa Miên buông ra mấy lời cộc lốc thô bạo, lại một lần nữa khiến cho hệ thống im lặng. Nó cảm thấy đó là lời lẽ bẻ cong sự thật, nhưng lại không thể đưa ra lời phản bác. Nó không khỏi thầm lẩm bẩm, không biết quyết định trước đó của mình có quá hấp tấp không. Ký chủ mà nó đã chọn rõ ràng là không dễ chọc, người đâu mà ngang ngược, không biết có thể giúp nó hoàn thành nhiệm vụ được không?
Có chút khó đây!
Lúc này, Hứa Thu Cúc cuối cùng cũng hoàn hồn cố nén đau đớn, bất bình hỏi: “Tại sao cô lại đánh tôi?”
Cô ta vẫn không thể hiểu tại sao lại bị ăn một trận đòn. Chẳng lẽ âm mưu của cô ta đã bị phát hiện? Cô ta không tin Hứa Miên đủ thông minh để đoán ra được âm mưu này, chắc chắn là đã có sơ suất gì đó.
Hứa Miên đứng từ trên cao nhìn xuống, cất giọng đương nhiên: “Muốn đánh thì đánh thôi, đánh cô thì cần gì lý do?”
“Cô…” Hứa Thu Cúc tức đến mức suýt chút nữa đã hộc máu. Sau đó, cô ta chợt nhận ra điều gì, ánh mắt lảng tránh dò hỏi: “Có phải cô đã gặp Cao Nhị Trụ không?”
Nói xong cô ta trừng mắt nhìn Hứa Miên, muốn tìm ra chút manh mối trên khuôn mặt cô.
Hứa Miên làm sao có thể để lộ ra? Cô tỏ vẻ vô tội: “Cao Nhị Trụ? Là người đàn ông đổi cô làm vợ sao? Hai người không phải là lén lút hẹn hò riêng ở chân núi này đấy chứ?”
Hứa Thu Cúc nghe vậy tức đến mức suýt nghẹn, nghiến răng nghiến lợi: “Hắn không phải người đàn ông của tôi, tôi cũng tuyệt đối sẽ không gả cho hắn, cô đừng có nói bậy làm bại hoại danh tiếng của tôi…”
Kiếp trước chịu khổ còn đủ sao? Kiếp này nhìn thấy hắn ta chỉ muốn đâm vài nhát cho hả giận.
Hứa Miên “Ồ” một tiếng, rồi lại tiếp tục châm chọc một cách đáng ghét: “Cô nói mà tính sao? Ông bà, rồi cả bố mẹ cô không phải đều đã đồng ý đổi vợ với nhà họ Cao rồi hay sao? Chỉ chờ chọn ngày lành mà thôi…”
Ánh mắt Hứa Thu Cúc lóe lên vẻ oán hận, cô ta nguyền rủa: “Tôi sẽ không đi chết cũng không đi. Ai dám ép thì tôi sẽ kéo người đó cùng chết!”
Nghe vậy, Hứa Miên tỏ vẻ như chợt hiểu ra: “Thế nên Cao Nhị Trụ là do cô đánh bị thương à? Vì hắn ta ép cô lấy hắn, nên cô mới muốn kéo hắn ta cùng chết?”
Đồng tử Hứa Thu Cúc co lại: “Hắn ta không phải do tôi đánh bị thương, tôi… không đúng, làm sao cô biết Cao Nhị Trụ bị thương? Là cô, là cô đã đánh đúng không?”
Hứa Miên đương nhiên dễ gì bị nắm thóp? Cô nghiêm mặt lắc đầu: “Tôi đánh hắn ta làm gì? Hắn ta là anh rể tương lai tôi kính nể còn không kịp. Tôi chỉ nhìn từ xa thấy hắn ta bị người khác khiêng ra khỏi nhà đá. Chẳng lẽ không phải bị thương mà là do đói nên té xỉu hay sao?”
Trong lòng Hứa Thu Cúc đánh trống lảng, lẩm bẩm trong sự nghi ngờ và hoang mang: “Không đúng, không nên như vậy…”
Hứa Miên ngồi xổm xuống, khuôn mặt đầy vẻ thích thú hỏi: “Không nên như thế nào? Tôi không nên xuất hiện ở đây một cách lành lặn như vậy? Đáng lẽ phải ăn cái bánh rau dại cô đưa rồi nằm trong nhà đá đợi Cao Nhị Trụ đến làm nhục đúng không?”
Cơ thể Hứa Thu Cúc cứng đờ, ánh mắt cô ta hoảng loạn nhìn Hứa Miên một cách khó tin: “Cô, cô…”
Hứa Miên hừ một tiếng, cười lạnh rồi vỗ vỗ vào khuôn mặt sưng húp của cô ta: “Bây giờ thì biết tại sao tôi đánh cô chưa? Còn cảm thấy oan ức nữa không? Cô lấy đâu ra cái gan dám hạ thuốc rồi để cho tên súc sinh Cao Nhị Trụ làm nhục hủy hoại danh tiếng của tôi? Nghĩ nhà họ Hứa chỉ có mỗi tôi là dễ bắt nạt sao? Ha! bây giờ đã tỉnh ra chưa? Có muốn tôi đưa cô đến trạm xá để cùng làm bạn với Cao Nhị Trụ cho hai người sớm khóa chặt với nhau không?”
Hứa Thu Cúc theo bản năng lùi lại: “Không! Không phải tôi. Tôi… tôi thật sự muốn giúp cô và Triệu Bảo Sinh nối dây tơ hồng. Tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này…”
“Thôi đi! đừng có giả vờ nữa. Dù sao thì tôi cũng đã đánh rồi, cô phủ nhận còn ý nghĩa gì nữa? Tôi có thể để cô đánh lại sao?” Hứa Miên vừa nói, vừa thô bạo nắm lấy cánh tay Hứa Thu Cúc kéo cô ta đứng dậy.
Hứa Thu Cúc lại một lần nữa hét lên: “Cô lại muốn làm gì?”
Hứa Miên ra vẻ một tên du côn nữ giọng điệu giống như đang tống tiền: “Làm gì à? Đương nhiên là đòi tiền bồi thường tổn thất tinh thần rồi. Cô sẽ không nghĩ chỉ đánh một trận là xong chuyện? Cô chắc không ngây thơ như vậy đâu nhỉ?”
Hứa Thu Cúc: “…”
Hứa Miên sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên, tôi không có thời gian đứng đây để dây dưa với cô.”
Hứa Thu Cúc tỏ vẻ nhục nhã: “Tôi không có tiền.”
Hứa Miên cười lạnh: “Cô không có tiền? Xem tôi là con ngốc sao?”
Vừa sống lại, cô ta đã cướp đi cơ duyên của nữ chính cứu được người, đối phương bày tỏ lòng biết ơn nên đã tặng cô ta một trăm tệ. Ở thời điểm hiện tại thì đây chính là một khoản tiền khổng lồ, bởi vì lúc này cưới một cô vợ cũng chỉ cần hai mươi đồng tiền sính lễ.
Hứa Thu Cúc theo bản năng giải thích: “Trước đó tôi tìm thấy mảnh khoai lang rừng ở trên núi nói với đội, đội chỉ thưởng cho tôi một chiếc khăn mặt và một cái cà men cho nên tôi thật sự không có tiền. Nếu không tin cô có thể đi hỏi đội trưởng xem…”
Chuyện này Hứa Miên đương nhiên cũng biết. Vốn dĩ đây cũng là cơ duyên của nữ chính. Trong nguyên tác truyện, có mấy gia đình trong đội đều đã hết lương thực cũng nhờ nữ chính phát hiện ra khoai lang rừng và vô tư chia sẻ, cho nên đã cứu sống được mọi người đồng thời còn giúp đội giải quyết vấn đề thiếu lương thực. Vì vậy, đội đã đặc biệt cấp cho nhà nữ chính một vị trí cán bộ chấm công. Vị trí này vừa nhàn hạ lại còn được tám công điểm, đây là một miếng mồi béo bở mà ai cũng tranh giành, sau đó vị trí này thuộc về anh trai của nữ chính.
Nhưng sau khi Hứa Thu Cúc sống lại, cô ta không hề khách khí mà cướp lấy công lao này, thế là vị trí cán bộ bị thu nhỏ lại thành một cái ca men.
Hứa Miên cười như không cười: “Tôi nói không phải chuyện này.”
“Vậy cô nói chuyện gì?”
“Còn giả ngu với tôi?”
“Tôi không có…”
“Ồ, xem ra tôi đánh vẫn chưa đủ mạnh…”
“Á…”
“Bốp bốp bốp…”
“Dừng, dừng tay, tôi nói, tôi nói…” Hứa Thu Cúc thật sự không chịu nổi nữa. Cô ta cảm thấy nếu mình còn không chịu nói thật thì hôm nay có thể sẽ bị cái tên sát tinh Hứa Miên này đánh chết.
Hứa Miên thong thả thu tay lại: “Rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt. Một trăm đồng, đừng có mặc cả với tôi nữa nếu không tôi lại đánh cô.”
Hứa Thu Cúc ôm mặt cất giọng khàn khàn: “Một trăm đồng? Sao không đi cướp luôn đi? Tôi làm gì mà có nhiều tiền như vậy? Mười đồng, không… hai mươi đồng…”
Hứa Miên chế giễu: “Cô đang đuổi ăn mày à? Vẫn chưa chịu thành thật đúng không? được thôi, vậy thì hôm nay tôi sẽ tốn chút sức để đánh cô đến khi nào phục thì thôi.”
Thấy cô lại xắn tay áo, Hứa Thu Cúc hoàn toàn sụp đổ: “Tôi thật sự không có nhiều như vậy, nhiều nhất là năm mươi đồng, nếu không thì cô cứ đánh chết tôi đi, tôi mà chết thì cô sống cũng chẳng yên đâu…”
“Đưa đây.”
“Hả?”
Thái độ của Hứa Miên thay đổi quá nhanh làm cho Hứa Thu Cúc ngây người nên nhất thời không phản ứng kịp.
“Tiền đó! đưa đây nhanh lên!” Hứa Miên nhíu mày, chìa tay ra: “Năm mươi đồng, một xu cũng không được thiếu.”
Hứa Thu Cúc: “…”
Cô ta cảm thấy mình dường như đã bị mắc mưu có lẽ ba mươi đồng là đã đủ rồi, thế nhưng giờ có cho thêm mười là gan thì cô ta cũng không dám dở trò gì nữa. Cô ta run rẩy tháo một góc áo bông rồi cẩn thận đếm năm tờ tiền lớn đưa tiền qua cho Hứa Miên với vẻ mặt đau khổ.
Những tờ tiền lớn đã bị cô ta vò đến nhăn nhúm, Hứa Miên cầm lấy tùy tiện nhét vào túi quần, sau đó bỏ lại một câu: “Sau này đừng có đánh chủ ý xấu vào tôi nữa”, rồi nghênh ngang rời đi.
Hứa Thu Cúc bất mãn hét vào bóng lưng cô: “Chị họ cả sẽ không tha cho cô đâu…”
Đã đến nước này rồi mà cô ta vẫn không quên châm ngòi, Hứa Miên không quay đầu lại vừa đi vừa nói: “Cao Nhị Trụ là do cô lừa đến nhà đá cho nên lo mà nghĩ cách mà giải quyết cho tốt đi. So với chị họ cả thì nhà họ Cao khó đối phó hơn nhiều.”
Chị họ cả mà hai người nhắc đến là nữ chính Hứa Tú Nghiên trong nguyên tác, cô ta là niềm tự hào của cả nhà bác cả, là người làm rạng danh nhà họ Hứa và cũng là cô gái trời ban mà cả đội Mao Sơn đều ca ngợi.
Khi đã đi xa rồi thì hệ thống mới tò mò hỏi cô: [Cô ta có nhiều hơn năm mươi đồng mà? tại sao cô không tiếp tục ép cô ta? Buông tha dễ dàng như vậy không giống phong cách của cô.]
Hứa Miên chế giễu: “Đuổi chó vào ngõ cụt ắt sẽ bị cắn lại. Ngay cả đạo lý này mà cậu cũng không hiểu sao? Kinh nghiệm làm hệ thống của cậu có vẻ ít ỏi quá đấy! Sẽ không phải là người mới vào nghề đấy chứ?”
Hệ thống lại một lần nữa tự kỷ.