Xuyên Không Vào Phim Ngắn Thập Niên Không Diễn Phai Phụ Làm Nền Nữa

Chương 2: Đập cho Hứa Thu Cúc một trận

Trước Sau

break

Hứa Miên phớt lờ câu chất vấn của Hệ Thống. Vừa vào nhà, việc đầu tiên cô làm là lao ngay vào nhà vệ sinh mà móc họng nôn thốc nôn tháo.

Nguyên chủ ngu ngốc hết phần thiên hạ, bị Hứa Thu Cúc ngọt nhạt lừa đến căn nhà đá bỏ hoang dưới chân núi mà chẳng có chút phòng bị nào, ngoan ngoãn ăn hết cái bánh rau dại có bỏ thuốc mê. Nhờ vậy, cô mới có cơ hội xuyên qua.

Nếu không phải trước đó cô đã đánh liều quyết ăn thua với Hệ Thống để giành được căn nhà cũ này làm chỗ trú ẩn, nếu không thì cho dù có xuyên thêm mấy lần đi nữa, thì kết cục cũng chẳng thể nào khấm khá hơn.

“Ọe…”

Hai tay chống chặt vào bồn rửa, Hứa Miên đã nôn đến mức ruột gan quặn lại. Trong bụng vốn chẳng có thứ gì để mà ói. Năm ngoái trời ít mưa, lương thực bị mất mùa. Cả đội ăn cơm tập thể thì phải cân đong từng hạt gạo, lúc đầu còn được ăn cơm khô, sau thì chuyển thành cháo loãng, rồi chỉ còn lại nồi nước lã lều bều mấy hạt gạo. Dù vậy cũng chẳng duy trì được bao lâu, mới vừa qua Tết nguyên tiêu, nhà ăn đã đóng cửa và bắt buộc từng nhà phải tự lo cơm nước.

Nhưng thời điểm này lại đúng lúc giáp hạt. Nhà nào còn gạo cơ chứ?

Nồi niêu thì trống rỗng.

Muốn sống thì chỉ còn cách “mỗi người tự tìm cách xoay xở.”

Có quan hệ thì đi nhờ vả, đi vay mượn, có tiền thì lén lút đi mua giá lương thực với giá cao. Đa số dân nghèo thì chỉ biết gồng mình mà nhịn đói. Đói quá thì cái gì cũng dám cho vào miệng.

Ban đầu còn có rau dại để đào, nhưng sau khi cả ngọn núi bị vặt trụi đến cả mấy cọng cỏ cũng không còn thì người ta quay sang tranh nhau gốc rễ, lá cây, thậm chí cả vỏ cây cũng đem nghiền với lõi ngô, rồi nuốt ừng ực xuống cổ khiến cho cổ bị cứa rách nóng rát như bị lửa thiêu.

Nếu không phải dân quân trong đội canh gác nghiêm ngặt thì chắc cả ruộng lúa non cũng đã bị nhổ sạch đem đi ăn sống từ lâu.

Trong hoàn cảnh như vậy, thì trong bụng của nguyên chủ còn gì để mà nôn. Nôn xong lại càng thêm thảm, dạ dày co thắt từng cơn, quặn đau đến mức khiến cho mặt cô cũng tái đi. Hứa Miên ôm bụng nhíu mày, chẳng còn sức để suy nghĩ gì thêm, vội vã vục nước để rửa mặt, rồi chống đôi chân run rẩy lảo đảo bước xuống tầng dưới.

Tầng một là cửa hàng bán đồ nguội. Bếp rất rộng, vật dụng đầy đủ. Tủ lạnh lớn hai cánh nhét kín thức ăn, còn có cả tủ đông cỡ lớn chứa hàng trăm cân thịt. Giá sắt xếp chồng mấy bao gạo, rau củ quả, đều là thực phẩm được cô đặt mua theo nhóm với mức giá còn rẻ hơn cả đi buôn. Trên bếp vẫn đang ngâm một thùng inox to, trong đó là mẻ đồ nguội được ướp từ tối qua.

Đáng tiếc bây giờ bụng cô đói cồn cào, chỉ có thể nuốt nước miếng mà nhìn.

Tốt nhất vẫn nên nấu chút cháo cho dễ tiêu hoá. Nhưng bụng đang đói cô đâu đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Hứa Miên uống liền một hơi hai chai sữa đậu rồi nướng thêm ba quả trứng. Cho đến khi hết cơn choáng váng vì đói quá mức, rồi mới bắc nồi đất để nấu nồi cháo kê táo đỏ.

Trong lúc chờ cháo chín, cô không nhịn được lại đun thêm bát mì nước trong ăn kèm với dưa muối,  món ăn mặn chát mà vẫn thấy ngon lành như mấy món cao lương mỹ vị.

Cái đói kéo dài làm thân xác này thèm ăn đến mức điên dại. Thức ăn cho vào miệng giống như sói đói gặp mồi, ánh mắt lóe ánh sáng xanh. Đến cả thành bát cũng muốn gặm vỡ. Lúc này, ngoài ăn ra thì chẳng còn gì đáng để quan tâm.

Nửa giờ sau, cuối cùng cô cũng ăn no. Toàn thân rã rời ngả xuống ghế, nhắm mắt lại, khoái cảm lâng lâng như sắp bay thẳng lên trời.

Quả thật, kẻ chưa từng trải qua đói khát thì không thể hiểu được sự quý giá của một hạt gạo. Khó trách trước kia ông nội cô đến cả đồ ăn ôi thiu cũng chẳng nỡ bỏ. Chỉ có nếm mùi đói tận xương tủy mới biết trân quý thức ăn.

Hệ Thống: [Có phải cô đã quên chuyện gì rồi không?]

Hứa Miên uể oải: “Hửm?”

[Lúc nãy Hứa Thu Cúc đã dẫn người đến bắt gian. Cô là đương sự đấy? Sao chẳng thấy cô quan tâm gì hết vậy?]

Hứa Miên bật cười nhạt: “Bắt gian làm sao được trong khi tôi còn chẳng có mặt ở đấy. Chỉ dựa vào cái miệng mà dám vu khống tôi, Nếu cô ta dám nói thì tôi dám xé nát miệng cô ta.”

[…].

Hệ Thống nhớ lại cảnh cô lấy đá đánh vào đầu Cao Nhị Trụ suýt chút nữa đã khiến hắn ta vỡ sọ. Bỗng nhiên thấy câu này cũng chẳng hề ngoa.

[Người bên ngoài đã giải tán hết rồi, thế nhưng Hứa Thu Cúc vẫn chưa chịu đi.]

Hứa Miên nhướng mày: “Định làm gì? Nghi ngờ tôi trốn đâu đó cho nên ngồi chờ tôi xuất hiện để bắt quả tang sao? Cũng khôn ra rồi đấy, không uổng công sống được lại, cuối cùng cũng biết dùng não rồi đấy…”

Vì lợi ích của bản thân mà chống trả thì không sai. Nhưng nếu đem người khác để làm vật hi sinh thì tuyệt đối không thể tha thứ.

Hệ Thống: [Cô ta mang đầy oán hận mà sống lại cho nên tính tình cũng trở nên ác độc, không chừng còn có thể kéo cô chết chung. Hiện giờ chỉ thiếu nước điên cuồng chống lại cả xã hội mà thôi… Loại người này mới thật sự đáng sợ.]

Hứa Miên bình thản: “Cô ta trọng sinh còn tôi thì xuyên không. Ai giỏi hơn ai? Đã vậy trong tay tôi lại còn có nhiều vốn liếng hơn. Nếu như còn thua nữa thì chết quách đi cho xong.”

[Vậy thì cô định làm gì?]

Hứa Miên không đáp mà hỏi ngược lại: “Cao Nhị Trụ đâu?”

[Hắn ta được người ta khiêng đến trạm y tế công xã rồi! Vậy mà cũng có kẻ không sợ phiền phức lại chịu tốn công tốn sức để cứu giúp.]

Hứa Miên gật đầu: “Chuyện thường thôi. Thời này người dân còn đơn thuần nên thường nhiệt tình giúp đỡ. Nếu như ở đời sau thì ai mà dám xen vào? Cùng lắm giơ điện thoại lên quay.”

Hệ Thống trầm mặc một lát rồi lại trở nên sốt ruột: [Vậy giờ cô định làm thế nào?]

Sau khi ăn uống no nê nên sức lực cũng dần hồi lại. Hứa Miên cười híp mắt: “Đương nhiên là có thù báo thù có oán thì trả oán.”

Nói rồi cô bật dậy, xoay xoay cổ tay trông hệt như chuẩn bị đi đánh nhau.

Hệ Thống hoảng hốt: [Ký chủ đừng manh động! Đánh nhau chỉ làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn. Tốt nhất vẫn là nắm thóp cô ta rồi dùng nó để uy hiếp…]

Hệ thống còn đang lải nhải thì Hứa Miên đã ra tới căn nhà đá, nhìn lén qua khe cửa. Ngoài kia là một màu xám xịt chẳng có chút sắc xuân, giống như một tấm ảnh đen trắng mục nát, khiến cho tâm tình cũng trở nên nặng nề hơn.

Khi xác định bên ngoài không còn ai, cô mới rời khỏi căn nhà đá men theo rừng hoè đi xuống núi. Chưa được bao xa thì đã bị chặn lại.

Hứa Thu Cúc bước ra từ phía sau tảng đá. Rõ ràng cô ta đã cố tình chờ cô ở đây.

Dù là chị em họ nhưng hai người lại chẳng giống nhau chút nào.

Người nhà họ Hứa đa phần có nét đẹp riêng. Vậy mà Hứa Thu Cúc thì lại xấu xí: mắt một mí, mũi tẹt, môi dày, thân hình thì gầy gò, làn da lại còn đen nhẽm. Trong nguyên tác, chính vì tự ti với ngoại hình nên cô ta mới chấp nhận bị trao đổi cô dâu, phải lấy Cao Nhị Trụ là một kẻ du thủ du thực rồi nhận được kết cục bi thảm.

Ngược lại, Hứa Miên lại thừa hưởng tất cả nét đẹp từ cha mẹ: tóc đen mày ngài, đôi mắt đào hoa, sống mũi thẳng, môi nhỏ đỏ au, lại được được trời phú thêm làn da trắng mịn. Dù làm ruộng giữa trời nắng cũng chẳng hề đen đi. Chỉ là dạo này đói khát nên sắc diện mới kém phần tươi tắn.

Đặt cạnh Hứa Thu Cúc thì khí chất hoàn toàn áp đảo cô ta.

Ánh mắt chạm nhau. Hứa Thu Cúc cau mày hỏi gằn: “Cô đã đi đâu vậy?”

Nguyên chủ vốn quen thói kiêu căng ngang bướng. Nên Hứa Miên dễ dàng nhập vai hất mặt gắt gỏng: “Liên quan gì đến cô? Tránh ra! Đừng cản đường tôi về nhà!”

Hứa Thu Cúc chẳng những không tránh, còn tiến thêm mấy bước cất giọng mỉa mai: “Không phải chúng ta đã hẹn nhau ở nhà đá để chờ Triệu Bảo Sinh đến đấy sao? Cô không muốn gả cho anh ta nữa à?”

Triệu Bảo Sinh chính là “con phượng hoàng” của đội Mậu Sơn, người duy nhất đỗ trung cấp để lên thành phố ăn gạo công và làm cán bộ. Được bao cô gái dòm ngó và nguyên chủ cũng là một trong những kẻ mê mẩn cuồng si.

Chính vì thế mà Hứa Thu Cúc mới dụ được nguyên chủ ra chỗ hẹn, tính dựng nên màn kịch “quan hệ bất chính, tình cảm không kiềm chế” để ép cưới. Nguyên chủ tự tin vào nhan sắc lại không ngờ mình bị bỏ thuốc khiến cho bản thân rơi vào tình trạng để mặc người xâu xé.

Ý thức của nguyên chủ còn sót lại trong thân thể này dường như như bùng lên ngọn lửa. Hứa Miên nghiến răng.

Không nói không rằng, cô xắn tay áo lao tới túm cổ áo đối phương tát liên tiếp.

“Bốp! Bốp!”

Tiếng bạt tai vang lên giòn giã khiến cho Hứa Thu Cúc choáng váng, mắt nổ đom đóm ngẩn người không thể tin nổi.

Đúng nghĩa: người tàn nhẫn thì lúc nào cũng kiệm lời.

Hệ Thống cũng chết lặng nín thở chẳng dám chen vào.

Đến khi định thần lại, Hứa Thu Cúc mới gào lên: “Cô điên rồi à?”

Hứa Miên nhếch môi nói lạnh lẽo: “Điên? Chỉ mới bắt đầu thôi, cô còn chưa xứng để tôi phát điên đâu.”

Lại bồi thêm mấy cái tát như trời giáng. Khuôn mặt đen nhẻm của Hứa Thu Cúc trở nên sưng tấy bỏng rát.

Cô ta giãy dụa thảm thiết nhưng sức yếu nào phải đối thủ của Hứa Miên. Chỉ chốc lát đã bị đạp ngã lăn ra đất rồi lại bị túm tóc kéo ngẩng mặt, lãnh thêm một tràng bạt tai nữa.

Đến khi khuôn mặt biến dạng, môi thì chảy máu vì bị xé rách, Hứa Miên hả hê trong lòng rồi mới chịu buông tay.

Hứa Thu Cúc đau đớn rên rỉ.

Hệ Thống cũng run rẩy: [Cô… cô có xu hướng bạo lực sao? Tôi quan sát mấy ngày thấy cô điềm đạm, đối xử với khách hàng thì lịch sự ngay cả việc chửi thề cũng không có. Sao bỗng dưng lại biến thành thế này?]

Hứa Miên hừ lạnh: “Cô ta không đáng bị đánh chắc? Nguyên chủ chết trong tay cô ta. Chỉ ăn mấy cái tát này đã hời lắm rồi. Cậu lại định thương hại cô ta rồi coi tôi thành kẻ bạo lực? Chuyện này hiểm lắm đấy…”

Cuối câu, giọng cô trở nên rợn người. Hệ Thống bỗng chốc lí nhí nói: [Tôi... không phải thương hại. Chỉ là… nghĩ là chúng ta nên ứng xử khéo léo để chừa đường lui…]

Hứa Miên lườm nguýt hệ thống: “Giả tạo để làm gì. Đối phó với loại người này thì tử tế chính là tự hại mình, cần phải đánh cho chúng nhớ đời thì mới khỏi lo bị tính kế.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc