[Ký chủ?]
[Mau tỉnh lại, ký chủ.]
[Ký chủ, không tỉnh lại nữa thì không kịp rồi…]
Chất giọng máy móc vô cảm cứ lặp đi lặp lại bên tai, phiền hơn cả muỗi. Hứa Miên bực bội mắng một tiếng: [Câm miệng!] Nhưng mắng xong cô vẫn nằm im, chỉ đưa tay xoa xoa vầng trán nặng trĩu, cố gắng mở mắt nhìn xung quanh.
Căn nhà đá thấp, bốn phía còn lọt gió. Trong nhà ngoài chiếc giường nhỏ được ghép bằng tấm ván cửa cũ nát mà cô đang nằm lên, chỉ còn một đống củi chất trong góc.
Ký ức không thuộc về mình cứ thế ùa về như thác lũ: Năm 1960, người dân đói đến trơ xương. Gia đình thân thuộc đầy rẫy rắc rối, và một cô gái ngây thơ bị lừa gạt đến vùng núi hẻo lánh làm vật hiến tế…
Tất cả đều muốn đẩy người ta vào đường chết. Hứa Miên lại nhắm mắt, tự lừa mình rằng cô chưa tỉnh mộng. Tất cả những gì vừa thấy chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Chất giọng máy móc lại vang lên lần nữa, lạnh lùng phơi bày sự thật tàn khốc: [Không cần ôm hy vọng nữa, cô thực sự xuyên vào bộ phim ngắn tối qua đã xem, nội dung nói về thời đại, và đã trở thành nữ phụ pháo hôi cùng tên với cô.]
Bộ phim ngắn đó có tên “Sử Thi Phấn Đấu Của Hoa Khôi Đội Sản Xuất”, cái tên nghe có vẻ mạnh mẽ, nhưng nội dung lại cực kỳ cẩu huyết và não tàn, xem mà bực mình. Hứa Miên rùng mình một cái, lạnh lùng chất vấn: "Là cậu giở trò quỷ?"
Giọng nói máy móc đáp lại không chút áy náy: [Chính tôi đã cho cô cơ hội sống lại lần nữa.]
Hứa Miên cắn răng cười lạnh: [Tôi phải cảm ơn cậu rồi!]
Cô thà đột tử ở kiếp trước còn hơn sống trong những năm đói kém này, phải ăn rễ, gặm vỏ cây… Chưa kể, hiện tại còn bị người khác tính kế, toàn thân vô lực chỉ trong vài phút nữa sẽ tan nát cuộc đời.
Sống như vậy thì có ý nghĩa gì nữa chứ?
Hệ thống dường như nhận ra cảm xúc tiêu cực của cô, giọng nói máy móc lạnh lẽo nghe có vẻ chẳng hề quan tâm, nhưng lại mang một chút mê hoặc vang lên: [Pháo hôi cũng có thể phản công, ngay bây giờ chính là cơ hội để cô thay đổi vận mệnh. Cao Nhị Trụ đang đi về phía này, hắn đã cấu kết với Hứa Thu Cúc. Hắn là một kẻ muốn hủy hoại sự trong sạch của cô và tìm cách gọi người đến để bắt quả tang. Cô mà không nghĩ ra cách đối phó thì sẽ thực sự trở thành pháo hôi, không còn đường cứu vãn nữa đâu…]
Hứa Miên khẽ hừ một tiếng, giọng điệu lười biếng, đầy vẻ buông xuôi: [Thế thì tốt quá còn gì? Truyện sảng văn ngắn nhất, vừa mở đầu đã đăng xuất, đầu thai làm người lại. Biết đâu kiếp sau còn đầu thai thành tiểu thư nhà giàu, được hầu hạ cơm bưng nước rót, cái đó mới gọi là phản công.]
Hệ thống dường như bị phản ứng của cô làm nghẹn lại, nó im lặng vài giây rồi mới chậm rãi nói: [Thà sống lây lất còn hơn chết, cô hoàn toàn có cơ hội lật ngược thế cờ, kiếp này bước lên đỉnh cao cuộc đời mà. Cô mau nhìn Hứa Thu Cúc mà xem, cũng từng là một nữ phụ pháo hôi đấy thôi, nhờ vào việc được trọng sinh mà đã vài lần cướp đi cơ duyên của nữ chính. Bây giờ đã được coi là phú bà nhỏ rồi…]
Hứa Miên chỉ "hừ" một tiếng, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận. Vẽ ra viễn cảnh tốt đẹp như thế thì ai nói mà chẳng làm được?
Cô cần những lợi ích có thể nhìn thấy, sờ được hoặc những thứ có thể sử dụng ngay lập tức.
Hệ thống vẫn muốn tiếp tục dụ dỗ cô: [Có kim chỉ nam như Hệ Thống tôi đây, cô còn lo lắng gì nữa? Chỉ cần cô chặn được Hứa Thu Cúc, không cho cô ta tiếp tục phá hoại. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ duy trì cốt truyện, thì cô muốn gì cũng có. Trong thời đại này, nữ chính còn chưa chắc sống sung sướng bằng cô đâu…]
Hứa Miên nhếch mép: [Coi tôi là trẻ con ba tuổi à? Có át chủ bài gì thì mau đưa ra. Hợp thì làm, không thì đường ai nấy đi. Tôi còn vội đi đầu thai đây.]
[Cô…]. Hệ thống tức đến nói năng cũng mang theo cảm xúc, vừa không thể tin nổi, vừa bực bội không cam lòng: [Sao cô không đi theo kịch bản vậy?]
Hứa Miên nghĩ bụng, nếu đi theo kịch bản, sau này chẳng phải sẽ bị hệ thống nắm thóp hết sao?
Cô tuyệt đối không muốn trở thành một con rối.
[Rốt cuộc có đưa át chủ bài ra không? Không thì thôi, dù sao tôi cũng chẳng quan tâm. Chờ tôi chết rồi, cậu chọn một ký chủ mới là được…]
Hệ thống: […]
Nếu có thể chọn lại được, giờ nó còn phải chịu cái cục tức này sao?
Trong cuộc giằng co, kẻ nào yếu tâm lý hơn kẻ đó sẽ thua.
Những lời Hứa Miên nói quá tàn nhẫn, đến cả mạng sống cũng vứt bỏ được. Hệ thống ngoài việc nhận thua thì còn biết làm gì?
Nhưng cái gọi là át chủ bài mà nó đưa ra lại không thể lập tức làm Hứa Miên động lòng.
Một trung tâm mua sắm có thể liên tục được nâng cấp, các dịch vụ tiện ích đa năng, còn có rất nhiều loại thuốc thần kỳ, thậm chí cả không gian và linh tuyền cũng được bày ra…
Màn hình đầy rẫy những cám dỗ về việc trở nên mạnh mẽ và giàu sang. Ngay cả một con lợn. Nếu có những kim chỉ nam này, cũng có thể trở thành người chiến thắng.
Tất cả những thứ này đủ để làm người ta sôi sục, nhưng hiện tại chúng chỉ là lâu đài trên không. Hứa Miên nhìn những biểu tượng xám xịt chỉ biết cười lạnh: [Mở chúng ra xem nào, cần phải có bao nhiêu điểm tích lũy mới sở hữu được?]
Không đủ điểm thì vẫn chỉ là bánh vẽ.
Giọng nói của hệ thống lộ ra chút chột dạ: [Trung tâm mua sắm là ít điểm nhất, chỉ cần một nghìn điểm tích lũy, cái này rất dễ kiếm. Có trung tâm mua sắm, cô sẽ không phải ăn cám thay cơm nữa…]
[Ồ, vậy tôi hoàn thành một nhiệm vụ của cậu, có thể kiếm được bao nhiêu điểm?]
[Tùy theo độ khó của nhiệm vụ, từ mười đến một trăm điểm không đều nhau…]
[Thôi, đi chết đi.]
[…]
Lúc này, ngoài cửa đã có tiếng bước chân, càng lúc càng tiến gần đến căn nhà đá.
Nghe thấy tiếng chân đạp lên cành cây khô, Hứa Miên lặng lẽ nắm chặt một hòn đá sắc nhọn trong tay. Cô không phải không quan tâm đến điều này, vì ai lại muốn chết khi có thể sống chứ? Hơn nữa, cô cũng không thể chịu đựng được việc bị một kẻ lưu manh làm nhục. Vừa rồi cô ngang ngược với hệ thống như vậy chẳng qua là chiến thuật đàm phán mà thôi.
Hệ thống không hề hay biết, giọng nói đột nhiên trở nên gấp gáp: [Rốt cuộc cô muốn làm gì?]
Vừa lên tiếng, nó đã để lộ sơ hở.
Nghe vậy, Hứa Miên cũng không khách khí: [Trả lại căn nhà cũ của ông nội cho tôi.]
Hệ thống như mèo bị giẫm phải đuôi, giọng nó cao vút lên: [Không thể nào!]
Hứa Miên thản nhiên [ồ] một tiếng: [Vậy thì cá chết lưới rách thôi.]
Khí thế của hệ thống lập tức xẹp xuống, nó lúng túng nói: [Cái đó cần rất nhiều điểm tích lũy…]
Hiện tại, ký chủ đang nghèo rớt mồng tơi, chỉ có thể tiêu hao của nó. Đương nhiên là nó không nỡ.
Hứa Miên mỉa mai: [Tôi giúp cậu làm nhiệm vụ, cậu cũng phải trả một cái giá phù hợp chứ. Muốn ngựa chạy lại không cho ngựa ăn cỏ, cậu nghĩ có chuyện hời như vậy sao?]
[Vậy tôi tạm ứng cho cô, sau này cô phải trả lại cho tôi đấy…]
Chưa để nó nói xong, Hứa Miên đã mất kiên nhẫn ngắt lời: [Tôi không có thói quen dùng thẻ tín dụng.]
Ý của câu này là: Hệ thống cho không hoặc là đàm phán thất bại.
Và lúc này, Cao Nhị Trụ đã đẩy cánh cửa rách nát kia bước vào. Vẻ mặt dâm đãng, ánh mắt nhìn Hứa Miên như con sói đói nhìn thấy con mồi ngon, chỉ chờ vồ tới xâu xé.
Hứa Miên nằm im trên tấm ván gỗ, lông mày giãn ra, hô hấp đều đặn nhưng không có chút gì khác thường.
Tình thế giống như mũi tên đã được lên dây. Hệ thống cuối cùng cũng gấp gáp, gần như sụp đổ nói: [Tôi đồng ý! Tôi đồng ý được chưa, cô mau đứng dậy chống cự đi…]
[Trả nhà cho tôi!]
[Cho, cho, cho…]
Theo tiếng thỏa hiệp gần như nghẹn ngào của hệ thống. Trong đầu Hứa Miên lập tức hiện ra căn nhà cũ của ông nội. Vị trí hơi hẻo lánh, nó ở trong một thị trấn nhỏ nhưng bù lại rộng rãi vì có hai tầng. Tầng hai là để ở được trang trí ấm cúng thoải mái. Tầng một là cửa hàng mặt phố có thể kinh doanh. Ông nội đã mở một quán ăn ngon bổ rẻ, cũng khá có tiếng ở địa phương. Sau này ông nội qua đời, tất cả đều được để lại cho cô.
Cô đã học nghề với ông nội vài năm, tay nghề cũng không tệ. Sau khi tốt nghiệp, không muốn làm một con trâu con ngựa nên cô trở về thị trấn nhỏ sống cuộc sống gần như dưỡng già. Tưởng rằng đã thoát khỏi thân phận khổ sai, ít nhất có thể sống đến chín mươi chín tuổi chứ?
Ai ngờ, lại chết vì thức đêm xem phim.
Biết tìm ai mà nói lý bây giờ?
Cô kìm lại sự xót xa trong lòng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Sau này hợp tác vui vẻ."
Hệ thống nóng ruột đến mức muốn tự mình xông lên: [Sau này? Mau giải quyết nguy hiểm trước mắt đi. So thể lực, cô chắc chắn không phải đối thủ của Cao Nhị Trụ. Cho nên, tốt nhất đừng kích thích hắn, cần phải nói lời hay tỏ ra yếu thế hoặc giả vờ ngon ngọt với hắn. Trước hết cứ ổn định đã, kể cả để hắn chiếm chút lợi thế cũng được…]
Hệ thống đang bày mưu tính kế cho cô. Bỗng nhiên nó như bị ai bóp cổ, giọng nói im bặt.
Cùng lúc đó, kèm theo một tiếng la thảm thiết, Cao Nhị Trụ vội ôm sau gáy: "phịch" một tiếng ngã xuống.
[Tiện nghi của tôi, ai cũng có thể chiếm sao? Hắn xứng à!] Hứa Miên nói xong, mới từ từ ngồi dậy. Hòn đá trong tay cô dính đầy máu đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình. Kiếp trước cô còn chưa giết cả con gà, vậy mà lúc này: Hung khí trong tay, vẻ mặt lại không đổi sắc bình tĩnh đến lạ thường.
Giọng nói của hệ thống lắp bắp: [Cô, cô đánh chết hắn rồi à?]
Hứa Miên dùng chân đá vào người tên đàn ông trên đất. Nghe thấy tiếng rên rỉ, cô hơi thất vọng lắc đầu: [Chưa…]
Nói xong, cô cúi xuống giơ hòn đá lên, không chút do dự mà dứt khoát giáng thêm một cú vào sau gáy Cao Nhị Trụ.
Tiếng đá va vào xương nghe đến rợn người. Hệ thống bị trấn áp tinh thần, nhất thời không dám lên tiếng.
Nó đã chọn phải ký chủ kiểu gì thế này? Không những xảo quyệt khó đối phó, mà khi ra tay còn tàn nhẫn như vậy. Bảo cô duy trì cốt truyện, liệu có thực sự đáng tin không?
Cốt truyện sẽ không sụp đổ ngày càng nhiều chứ?
Hứa Miên chẳng quan tâm nó nghĩ gì, cô thở hắt ra một hơi rồi dựa vào bức tường lạnh lẽo, đưa tay lau mồ hôi trên trán. Không phải không sợ, chỉ là cơ hội để cô nắm bắt thoáng qua, nên nếu chỉ cần chút do dự hay e ngại, sẽ là vạn kiếp bất phục. May thay: Cô đã thắng.
Cô giả vờ bất tỉnh để lừa Cao Nhị Trụ, khiến hắn mất cảnh giác. Đợi khi hắn lao tới, cô đã dốc hết sức mà giáng một đòn chí mạng vào sau gáy hắn.
Một đòn chết người!
Lúc này, từ xa lại vang lên tiếng bước chân lộn xộn, nghe động tĩnh có vẻ không chỉ một người. Tiếng ồn ào từ xa đã đến gần, mang theo vẻ hưng phấn và vội vã.
Hệ thống bắt đầu hoảng hốt: [Giờ phải làm sao? Những người đó đã đến tận cửa rồi, tôi đã bảo cô vòng vo một chút mà cô lại không nghe…]
Cái hệ thống này, có vẻ nó chưa thấy cảnh đời bao giờ? Hứa Miên trong lòng khẽ động, miệng lại nói rất tự nhiên: [Vòng vo làm sao sảng khoái như thế này? Tôi có thể ăn gì cũng được, chỉ không thích ăn thiệt thòi. Có thù không báo ngay tại chỗ, có tức không xả ra luôn, làm người còn có thú vị gì nữa?]
Hệ thống không nhịn được oán trách: [Cô thì sảng khoái rồi, cái đống hỗn loạn trước mắt này giải quyết thế nào đây? Dù cô có giữ được sự trong sạch, nhưng đánh Cao Nhị Trụ sống chết chưa rõ thì cô cũng không chạy thoát nổi đâu. Mười phần thì chín phần vẫn phải gả cho hắn…]
[Ai nói không thể chạy thoát?] Hứa Miên ung dung nói xong, thân ảnh của cô bỗng nhiên biến mất.
Hệ thống ngây người. Lát sau nó mới nghiến răng nói: [Hóa ra cô sớm đã nghĩ đường lui rồi, kẻ ngốc lại là tôi đây…]
Nó dừng lại, phản ứng chậm lại rồi tức giận hét lên: [Cô đã lừa tôi?]
Cuộc giao đấu đầu tiên, nó tưởng rằng mình đã chiếm thượng phong. Có thể dễ dàng nắm thóp người trước mặt nhưng không ngờ lại vô tình bị cô dắt mũi. Cuối cùng còn mất cả chì lẫn chài. Một nghìn điểm tích lũy cứ thế mà mất, mất rồi…