Xuyên Không Vào Phim Ngắn Thập Niên Không Diễn Phai Phụ Làm Nền Nữa

Chương 11: Đi làm

Trước Sau

break

Hứa Phúc Niên thấy con gái thích đọc sách thì đương nhiên ủng hộ, ông không ngừng khen con rồi hạ giọng nói: "Cái bột bắp này, con cũng chừa lại một ít cho mẹ con đi, mẹ con yếu cũng cần phải bồi bổ."

Nghe vậy, Hứa Miên cảm thấy thật khó tả. Cô chẳng sợ Hứa Phúc Niên lỗ mãng hay gây chuyện nhưng lại sợ nhất kiểu người não tình yêu. Cái bệnh này chẳng khác nào ung thư giai đoạn cuối chữa trị khó vô cùng, bởi vì không thể nào mà nói chuyện được với họ.

Cô giả vờ làm khó: "Bố ơi, bây giờ lương thực khan hiếm lắm, số lương thực tinh này con may mắn lắm mới mua được, nếu không thì làm sao mà có? Mua được một lần này lần sau không biết đến bao giờ mới có nữa? Nếu không có thì An An phải làm sao? Lẽ nào lại đi ăn rễ cây với chúng ta? An An vốn đã sinh non yếu như mèo con, đáng lẽ ra phải được bú sữa mẹ mới tốt nhưng mẹ lại..."

Nói đến đây, cô lại càng coi thường Kiều Thế Lan hơn, là mẹ ruột mà có sữa nhưng lại không chịu cho con bú thật là ích kỷ vô cùng.

Ánh mắt Hứa Phúc Niên trầm xuống nhưng vẫn không nhịn được mà nói đỡ cho Kiều Thế Lan: "Mẹ con sinh An An mất quá nhiều máu người yếu lắm, nếu còn cho An An bú nữa thì sẽ kiệt cả tinh khí..."

Hứa Miên nhếch khóe miệng: "Nhưng trong đội người mẹ nào mà chẳng như thế ạ?"

Nói trắng ra, là không muốn hi sinh vì con là ích kỷ.

Hứa Phúc Niên hé miệng, còn muốn giải thích, nhưng lại chẳng biết phải nói gì.

Hứa Miên thở dài: "Bố ơi, người lớn thì chịu đói tốt hơn trẻ con, mẹ yếu thế nào thì cũng khỏe hơn An An. Cứ ưu tiên cho An An ăn trước sau này bù lại cho mẹ sau."

Cô dừng lại ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn: "Bố à, chúng ta nhất định phải nuôi An An lớn khôn, tránh bị người khác mắng là tuyệt tự."

Nghĩ đến nguyên tác, cô thật sự cảm thấy thương Hứa Phúc Niên. Ở nông thôn nếu không có con trai sẽ bị coi thường, Hứa Phúc Niên vốn không để ý có con gái là đủ rồi. Nhưng sau khi có An An, ông lại rất vui mừng không phải vì có người lo cho tuổi già, mà là cảm thấy con gái đã có chỗ dựa ở nhà mẹ đẻ.

Nhưng tiếc thay, sau này An An bị sốt thành ngốc nghếch, không những không thể trông cậy mà còn trở thành gánh nặng. Những kẻ ganh ghét Hứa Phúc Niên cưới được vợ đẹp lại bắt đầu sau lưng chế nhạo ông là tuyệt tự, số mệnh đã định không có con cái, có sinh ra cũng không nuôi nổi.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ông sụp đổ hoàn toàn.

Hứa Phúc Niên gật đầu: "Được, bố nghe con. Tuyệt tự hay không cũng chẳng quan trọng, bố sẽ để An An lớn lên làm chỗ dựa cho con, sau này con đi lấy chồng nhà người ta không còn ai bắt nạt con."

Hứa Miên cười cong mắt: "Cảm ơn bố."

Hứa Phúc Niên cũng cười toe toét: "Với bố thì khách sáo gì? À này, những cái găng tay len và cao dán này, hay là đưa cho ông bà nội một ít?"

Lần này Hứa Miên đồng ý rất sảng khoái: "Được ạ, bố cứ lấy đi. Cả mấy tờ báo cũ nữa, bố chọn vài tờ mang qua cho ông bà dán tường."

Cô có ký ức của nguyên chủ. Nguyên chủ không hiểu, cứ nghĩ ông bà nội đối xử tệ với bố cô nhất, động một tí là đánh mắng, nhưng cô lại biết, hai người đó tuy ngày nào cũng cau có, nhưng chưa bao giờ để bố cô phải chịu thiệt thòi.

Thậm chí nhiều lúc, bố cô dùng sức mạnh còn chiếm được không ít hời.

Nếu hai ông bà già kia thật sự không chịu buông tay, thì bố cô có thể đắc ý như vậy sao?

Hứa Phúc Niên cầm hai đôi găng tay len, cùng năm miếng cao dán, nhét bừa vào túi rồi đi về chính phòng.

Hứa Miên nghe thấy ông lẩm bẩm trước khi đi: "Đưa đồ rồi, sau này mở miệng xin trứng gà cho con gái cũng dễ..."

Hứa Miên: "..."

Thôi được rồi, bố cô đúng là có lòng hiếu thảo, nhưng không nhiều, vẫn là nhân vật não tình yêu và cuồng con gái chiếm thế thượng phong.

Bây giờ là lúc đói kém, mỗi nhà chỉ ăn một bữa, đói thì uống nước. Buổi tối thì mọi người đi ngủ sớm, ngủ rồi thì sẽ không cảm thấy đói nữa.

Nhà họ Hứa cũng vậy, chẳng có hoạt động gì buổi tối, ai nấy đều vàng vọt, chân tay bủn rủn, ngay cả nói cũng không có sức.

Trời vừa tối, sân viện đã yên tĩnh. Hứa Miên nằm trên giường, ban đầu nghĩ mình sẽ không ngủ được, ai ngờ lại ngủ một mạch đến sáng.

Buổi sáng đương nhiên là cũng không có cơm ăn.

Hứa Miên không chịu được đói, vào không gian uống hai bát cháo, lại ăn thêm chút bánh mì và trứng gà, vẫn không dám động vào nồi thịt kho, chỉ sợ dạ dày nguyên chủ yếu ớt không tiêu hóa được ăn vào lại khổ.

Mọi người trong nhà họ Hứa lần lượt đi làm, Hứa Miên nghĩ một lát cũng đi theo.

Thời đại này danh tiếng rất quan trọng, kiêu căng ngang ngược thì cũng được đi, nhưng lười biếng, tham lam thì không thể chấp nhận được. Con gái nhà nào mang cái mác đó thì chẳng có nhà tử tế nào muốn cưới.

Cô không quan tâm có lấy chồng hay không nhưng không thể không nghĩ đến tương lai.

Cho dù là thi đại học hay vào thành phố làm công nhân đều phải điều tra lý lịch. Xuất thân phải chính, danh tiếng đương nhiên cũng không thể quá tệ.

Nếu không, dù có thi tốt đến đâu cũng dễ bị loại thế thì bi thảm lắm.

Vì vậy, dù không cần xây dựng hình tượng vĩ đại, cao thượng, thì cô cũng phải tạo cho mình hình ảnh chăm chỉ tháo vát.

Nhưng mà cô nghĩ thì hay lắm, đợi đến khi ra đồng bắt tay vào làm việc cái cảm giác chua xót đó...

Cả đời này cô cũng không muốn trải qua lần nữa!

Bây giờ công việc đồng áng chỉ có một là gánh nước. Mỗi người một đòn gánh, người khỏe thì đi từ ao nước ra đến ruộng rồi quay về mất khoảng nửa tiếng, còn có thể gánh đầy hai thùng nước.

Những lao động chính như vậy, đội có thể cho trọn công điểm tức là mười điểm.

Đa số xã viên thì được bảy, tám điểm, ít hơn nữa thì bốn, năm điểm, chỉ gánh được nửa thùng nước.

Hứa Miên vừa ra, cũng không dám đánh giá quá cao bản thân rất thức thời múc nửa thùng nước. Thế nhưng, khi đặt đòn gánh lên vai cố sức đứng lên, cô mới biết nửa thùng nước với mình cũng là gánh nặng không thể chịu đựng nổi!

Vai bỏng rát còn là chuyện nhỏ, cô căn bản không giữ được thăng bằng. Nhìn người khác gánh rất dễ dàng, đi lại như trên đất bằng nhưng khi đến lượt mình...

Hai cái thùng nước hoàn toàn không nghe lời, lắc lư trước sau trái phải, làm cô loạng choạng như say rượu, trên đường đi còn khó khăn hơn cả lúc đi thỉnh kinh của bộ phim Tây Du Ký.

Hệ thống chế giễu cô: [Xem ra, gánh nước cũng là một nghề đòi hỏi kỹ thuật đấy nhỉ!]

Hứa Miên nghiến răng chịu đựng, không có tâm trạng để ý đến nó.

Hệ thống lại nói: [Không phải tôi đang xúc phạm cô, nhưng cô thật sự không ăn được bát cơm này đâu. Hay là nghĩ cách khác đi? Dù muốn cứu vãn danh tiếng cũng không cần phải làm khó mình như vậy chứ?]

Nó hả hê xem trò vui, Hứa Miên bực bội mắng: "Câm miệng ngay đi!"

Chẳng lẽ cô muốn chịu khổ này sao?

Chẳng phải là bây giờ vẫn chưa tìm được cách nào tốt hơn sao?

Chỉ có thể đi "đánh bóng" danh tiếng trước!

Nhưng cái giá phải trả thật sự quá lớn!

Chỉ gánh hai chuyến, hơi thở của cô đã như cái quạt cũ bị hỏng, hai chân thì nặng trĩu như đổ chì, chỉ muốn nằm bẹp xuống đất không dậy nữa.

May mà phản ứng của cô không kỳ quặc, không ít người cũng trong tình trạng nửa sống nửa chết như vậy. Nhưng nguyên nhân thì khác, cô là do kỹ thuật chưa vững còn những người khác là do đói đến hoa mắt chóng mặt.

Một lúc sau, hệ thống lại không nhịn được lên tiếng: [Cô sẽ không phải đang học theo nữ chính đấy chứ?]

Hứa Tú Nghiên với hình tượng chăm chỉ, tháo vát đã in sâu vào lòng người, lúc này cũng đang dùng đôi vai gầy gò của mình, đi lại giữa đội quân gánh nước, hơn nữa còn không tiếc sức gánh đầy ắp nước trong thùng.

Ai thấy cũng khen.

Dù mệt đến mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, cô ta cũng không chịu nghỉ ngơi phát huy tinh thần chịu khó như một con trâu già đến mức tận cùng.

Thật đáng kính.

Hứa Miên cười lạnh: "Học theo cô ta? Tôi rảnh hơi đến mức đấy à?"

[Cô chính là đang ghen tị...]

"Hừ..."

Hứa Miên lười nói gì nữa, trong lòng cô luôn có một cảm giác kỳ lạ. Mặc dù Hứa Tú Nghiên biểu hiện rất hoàn hảo, nhưng cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu nói ra điều này với hệ thống, nó lại sẽ cười nhạo cô ghen tị với nữ chính.

“Tủm!”

Một bóng người nhỏ nhắn nhưng kiên cường cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, vẻ vang ngất xỉu xuống đất.

Xung quanh vang lên tiếng kêu kinh ngạc.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc