Xuyên Không Vào Phim Ngắn Thập Niên Không Diễn Phai Phụ Làm Nền Nữa

Chương 10: Muốn có bằng cấp

Trước Sau

break

Hứa Miên lục lọi trong căn nhà cũ, tìm được một cái gùi, bỏ vào đó vài cân bột ngô cùng hơn chục quả trứng gà rồi theo trí nhớ đi tới trường học.

Hệ thống tò mò hỏi: [Cô định làm gì vậy?]

Hứa Miên đánh giá phòng học đơn sơ rồi bất lực nói: “Tìm hiệu trưởng. Bằng cấp vẫn cần thiết vì bằng tốt nghiệp cấp hai cũng là một loại bằng cấp. Có còn hơn không.”

Hơn nữa, thời này bằng cấp hai vẫn có giá trị nhất định. Khi tuyển công nhân ở thành phố, người ta thường yêu cầu bằng cấp này và chỉ những ai tốt nghiệp cấp hai mới đủ tư cách ứng tuyển.

Hệ thống mỉa mai: [Cô cũng dám nghĩ thật. Người ban đầu chỉ học nửa năm, thành tích thì tệ hại. Cô nghĩ hiệu trưởng sẽ để ý sao?]

Hứa Miên đáp: “Vì thế tôi mới không đi tay không. Có trứng gà và lương thực thì chẳng có cánh cửa nào không mở được.”

Lúc này, tư tưởng mọi người tuy thật thà và ít thói hư tật xấu nhưng dù chính trực đến đâu thì họ cũng khó chống lại nạn đói đang bủa vây. Ý chí kiên cường thế nào cũng phải tan chảy trước sự cám dỗ của mấy thứ vật chất cơ bản. Đó là bản năng sinh tồn của con người.

Quả nhiên, khi Hứa Miên tìm hiệu trưởng trình bày ý định thì ông kiên quyết từ chối vì không phù hợp với quy định. Nhưng khi cô lấy ra mười quả trứng gà thì vẻ mặt ông bắt đầu do dự.

Hứa Miên tiếp tục cố gắng rồi lấy từ trong gùi ra một túi vải. Bột ngô được nghiền mịn tỏa hương thơm của lương thực, ít nhất cũng nặng khoảng năm cân.

Ánh mắt thầy hiệu trưởng Trần thay đổi hẳn. Ông nhìn cô và rối rắm nói: “Em làm thế này…”

Hứa Miên thành khẩn đáp: “Thầy Trần, em không có ý gì khác mà chỉ muốn có một tấm bằng tốt nghiệp. Thầy yên tâm, em sẽ không làm mất mặt trường ta và cũng không để thầy phạm sai lầm. Hai năm nay, tuy em ở nhà làm nông nhưng vẫn không bỏ bê chuyện sách vở. Kiến thức cấp hai em đã học hết rồi.”

Nghe vậy, giọng điệu thầy hiệu trưởng Trần cũng dịu đi. Ông hắng giọng rồi nói: “Theo quy định thì yêu cầu của em thực sự không hợp lý vì em chỉ học có nửa kỳ lớp 6. Nhưng mọi chuyện đều có ngoại lệ. Em bận giúp gia đình kiếm điểm công nên không có thời gian đến trường cũng là điều dễ hiểu. Học ngoài giờ cũng là học và quá trình không quan trọng miễn là nắm được kiến thức. Lãnh đạo cấp cao cũng nói rồi, không quan trọng mèo trắng hay mèo đen miễn là bắt được chuột đều là mèo tốt.”

Ông dừng lại rồi thăm dò hỏi: “Em thật sự tự học ở nhà rồi à?”

Dù muốn trứng và lương thực nhưng ông vẫn chưa tin lắm và không muốn hạ thấp giới hạn quá mức.

Hứa Miên thề thốt rồi vỗ ngực cam đoan: “Nếu thầy không yên tâm thì bây giờ thầy có thể ra đề thi để thử em.”

“Thật sao?”

“Thật. Thầy ra cho em vài bài toán nhé?”

“Toán khó lắm đấy…”

“Khó mới thấy được bản lĩnh và phân biệt thật giả.”

Thấy cô tự tin, thầy hiệu trưởng Trần không do dự nữa mà ra vài bài toán với độ khó dễ xen kẽ. Ông nghĩ chỉ cần cô làm đúng một nửa thì ông có thể nhắm mắt cho qua.

Nào ngờ, khi xem bài làm đã khiến ông kinh ngạc. Nếu không tận mắt nhìn cô làm bài thì ông đã nghi ngờ cô gian lận. Tất cả đều đúng! Kể cả bài cuối cùng rất khó phải dùng đến một phần kiến thức của cấp ba mà cô cũng làm được một cách dễ dàng.

Điều này quả thực như thể cô vừa được đổi một bộ não khác vậy!

Thầy hiệu trưởng Trần kích động dùng bút đỏ viết con số một trăm thật to trên bài thi. Ánh mắt ông nhìn cô như thể vừa phát hiện ra bảo vật. Chút áy náy vì không giữ vững nguyên tắc ban đầu cũng tan biến.

Học sinh dốt biến thành học sinh giỏi đối với một người thầy thì không gì bất ngờ hơn thế.

Hứa Miên bị ông nhìn đến chột dạ rồi giải thích: “Trước đây em không hiểu chuyện, nhưng bây giờ biết đọc sách có ích nên đã cố gắng học.”

Thầy hiệu trưởng Trần liên tục gật đầu: “Tốt lắm. Biết cố gắng là được rồi. Học lúc nào cũng không muộn và lúc nào cũng có ích. Em có từng nghĩ đến việc thi tiếp không? Chỉ nhìn thành tích toán của em, vào trường chuyên hay cấp ba đều có hy vọng.”

Hứa Miên phân vân vì thực ra cô không muốn học. Kiếp trước cô đã tốt nghiệp đại học lẽ nào giờ phải học lại lần nữa?

Lúc này, thầy hiệu trưởng Trần giả vờ vô tình nói: “Đúng rồi, chị họ em định tham gia kỳ thi tuyển sinh trường chuyên năm nay đấy.”

Hứa Tú Nghiên năm ngoái thi nhưng không đỗ chỉ thiếu vài điểm. Có lẽ cô ta đang cố gắng hết sức để năm nay rửa hận.

Trong cốt truyện gốc thì đúng là cô ta đã đỗ vào một trường sư phạm trong thành phố và trở thành con phượng hoàng vàng thứ hai của đội sản xuất Mậu Sơn sau Triệu Bảo Sinh.

Hứa Miên trong lòng đã có quyết định: “Vậy thì em cũng thi cấp ba.”

Thầy hiệu trưởng Trần lập tức đồng ý rồi nhiệt tình cho cô mượn một bộ sách giáo khoa, dặn cô ở nhà ôn tập thật tốt và tuyệt đối không được quên thời gian thi. Ông sẽ giúp cô đăng ký.

Hứa Miên khách sáo cảm ơn rồi rời đi.

Ra khỏi cổng trường, Hệ thống cất giọng phức tạp hỏi cô: [Cô đang cạnh tranh với nữ chính à?]

Hứa Miên lắc đầu. Cô không cần cạnh tranh với Hứa Tú Nghiên và cũng không phải ganh đua. Trong tiềm thức, cô chỉ cảm thấy tránh xa nữ chính thì an toàn. Đó là quy tắc bất di bất dịch trong các bộ phim ngắn.

Hứa Tú Nghiên chọn gì, cô cứ làm ngược lại là đúng.

Về đến nhà, sân vườn tĩnh lặng. Người nhà họ Hứa hầu hết đã đi làm, chỉ còn Bà già Diêu ngồi dưới mái hiên cúi đầu khâu đế giày.

“Bà nội.”

“Ừ…”

Hứa Miên chào hỏi qua loa. Thấy Bà già Diêu còn lạnh nhạt hơn mình, cô đương nhiên không lại gần làm phiền. So với việc hòa giải với nhà họ Hứa,  bây giờ cô có việc quan trọng hơn phải làm.

Vào phòng, cô bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, xếp lại chăn đệm trên giường rồi tranh thủ vào căn nhà cũ tắm rửa. Sau khi sạch sẽ tươm tất, cô nhắm mắt nằm xuống nghỉ ngơi.

Trong phòng trong, Kiều Thế Lan thỉnh thoảng ho khan.

Hứa Miên coi như không nghe thấy.

Cô không phải Hứa Phúc Niên, chỉ một tiếng ho là chạy tới hỏi han quan tâm hết mực.

Chiêu này của Kiều Thế Lan hoàn toàn là “mắt lúng liếng nhìn kẻ mù”.

Cho đến khi Hứa Vĩnh An thút thít khóc, bà ta cuối cùng cũng có lý do sai bảo: “Còn không mau dỗ em trai?”

Hứa Miên cười lạnh trong lòng: “Tôi dỗ à? Thế mẹ ruột của nó ăn gì mà không làm?”

Kiều Thế Lan nghẹn họng, mặt đỏ bừng: “Mẹ không khỏe không chịu được mệt. Bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng. Con cứ muốn làm khó mẹ à?”

Hứa Miên đảo mắt: “Ai làm khó mẹ? Con chỉ nhắc mẹ đừng quên thân phận của mình.”

Kiều Thế Lan xấu hổ giận dữ, giọng đột nhiên trở nên chói tai: “Con bất hiếu! Có đứa con nào nói chuyện với mẹ ruột như thế không? Con không muốn danh tiếng nữa à? Con gái không có danh tiếng thì làm sao lấy được chồng tốt?”

Nghe vậy, Hứa Miên nheo mắt giọng điệu trở nên nguy hiểm: “Mẹ đang đe dọa con sao?”

Phòng trong lập tức im bặt.

Hứa Miên hừ lạnh một tiếng nhưng không truy đuổi tới cùng, chỉ cảm thấy lạnh lòng thay cho nguyên chủ.

Người nhà họ Hứa lần lượt quay về, trong sân dần có tiếng nói chuyện. Nhưng không khí không còn náo nhiệt như trước mà rất căng thẳng. Đặc biệt là Hứa Vĩnh Quốc mặt mày ủ dột như thể cả nhà đều nợ hắn.

Cả nhà chú Hai đều né tránh hắn.

Hứa Thu Cúc cũng trốn trong phòng. Cô ta không sợ Hứa Vĩnh Quốc mà sợ Hứa Phúc Niên sẽ xử lý mình.

Hứa Phúc Niên nhớ con gái nên vừa về nhà đã đi thẳng tới phòng phía tây: “Miên Miên, con về rồi à? Thế nào, trên đường thuận lợi không? Có mệt không? Không bị ai bắt nạt chứ?”

Đây mới là biểu hiện của người thân!

Hứa Miên cười cong mắt lần lượt trả lời, sau đó kéo cái gùi từ dưới gầm giường ra giống như khoe kho báu mà lấy đồ bên trong cho ông xem.

Cô nói nhỏ: “Đây là bột kê, bố sờ thử xem mịn lắm. Đã được rây qua nên An An uống sẽ không bị khản cổ mà lại có dinh dưỡng. Còn mấy bộ quần áo này là cho bố. Yên tâm, không tốn bao nhiêu tiền vì đều là đồ cũ đã vá nhưng giặt sạch sẽ. Giày cũng chuẩn bị cho bố, cỡ 42, chắc vừa chân. Còn mấy loại thuốc mỡ và miếng dán này, bố cứ xem rồi dùng. Ai khó chịu thì dùng cũng được, nhưng vết nứt trên tay bố phải chữa. Buổi tối ngâm nước nóng cho da mềm ra, bôi thuốc mỡ này vào rồi lấy băng dính quấn hai vòng, đừng để dính nước. Từ từ sẽ lành.”

Hứa Phúc Niên nghe mà lòng ấm áp và cảm động. Con gái ông thật sự đã lớn và hiểu chuyện, đi ra ngoài còn nhớ mua đồ về biếu ông.

Nhưng ông hỏi: “Miên Miên à! Sao con không mua gì cho mình?”

Hứa Miên nghiêm túc đáp: “Có chứ. Mấy quyển sách và báo này là để con dùng.”

Hứa Phúc Niên ngạc nhiên: “Con muốn đọc sách à? Không sợ đau đầu nữa sao?”

Nguyên chủ không thích học nên thường dùng chiêu đọc sách bị đau đầu để lừa cha mình. Thật trùng hợp Hứa Phúc Niên lại tin.

Hứa Miên đứng đắn nói: “Bố ơi, bây giờ con cảm thấy đọc sách rất thú vị và muốn học hành tử tế. Học hành làm con vui vẻ sao lại đau đầu được?”

Để có một tấm bằng, cô chỉ có thể nói dối trắng trợn.

Hứa Phúc Niên…

Nhân vật Hứa Miên với Kiều Thế Lan xưng hô có khi gọi mẹ/ bà khi gọi cô/ con… tuỳ thuộc vào hoàn cảnh nha, tại mẹ con bất đồng không hợp nhau, chứ không phải gọi sai đâu nhé mấy bạn!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc