Xuyên Không Vào Phim Ngắn Thập Niên Không Diễn Phai Phụ Làm Nền Nữa

Chương 12: Bồ Tát sống hay ngụy quân tử?

Trước Sau

break

"Là Tú Nghiên!"

"Tú Nghiên, con bé bị làm sao thế?"

"Mệt quá nên con bé ngất xỉu rồi!"

"Mau mau đỡ dậy, cho nó uống tí nước ấm."

"Ôi chao, Tú Nghiên thật là chăm chỉ, tháo vát quá đi mất. Để có thêm lương thực mà con bé liều cả mạng sống để làm, đội mình lại có thêm một người sắt nữa rồi..."

"Tư tưởng của con bé quả thực rất cao cả, con bé này đã thông minh hiểu chuyện từ nhỏ rồi!”

"Tỉnh chưa? Cháu mau về nhà nghỉ ngơi đi."

"Gì cơ? Còn muốn tiếp tục làm? Tinh thần gì đây cơ chứ? Cái câu đấy nói sao nhỉ?"

"Một không sợ khổ, hai không sợ chết, loại bỏ mọi khó khăn, giành lấy chiến thắng!"

"Đúng, đúng, đúng! Tú Nghiên chính là đồng thanh niên chí ưu tú như vậy đấy!"

Những lời quan tâm, cùng vô số lời khen ngợi thi nhau bay về phía Hứa Tú Nghiên.

Hứa Tú Nghiên ngồi bệt dưới đất, sắc mặt tái nhợt, tuy trông có vẻ chật vật nhưng lại được mọi người vây quanh như trăng sáng giữa sao trời.

Những người cùng tuổi không ai là không ghen tị, danh tiếng tốt chính là vốn liếng của tuổi trẻ. Có được nguồn vốn dồi dào như vậy, thì dù là chuyện lấy chồng hay công việc trong tương lai đều dễ dàng như hổ mọc thêm cánh.

Những kẻ đang độc thân thì hai mắt sáng rực, đây chẳng phải là người vợ mà họ hằng ao ước và ngày đêm tìm kiếm đó sao?

Hứa Miên thấy thế thì khóe miệng khẽ cong lên.

Quả nhiên không uổng là nữ chính.

Cô cuối cùng cũng hiểu được cảm giác kỳ lạ trong lòng là gì rồi.

Hình tượng nữ chính quá mức hoàn hảo, vượt qua cả phạm vi của con người, trở nên có chút không chân thật. Không chân thật thì sẽ lộ ra sự giả tạo. Cô thậm chí còn đoán, hành động này của Hứa Tú Nghiên có lẽ chỉ là một thủ đoạn của cô ta mà thôi.

Mục đích thì đương nhiên là vừa có được danh tiếng tốt, lại vừa có thể thuận thế thoát thân để trốn việc.

Sau đó, Hứa Tú Nghiên quả nhiên được mọi người khuyên can, tuy rằng cô ta không gánh nước nữa nhưng cũng không về nhà nghỉ ngơi, mà lại hăng hái lên núi để tìm thức ăn.

Vẫn là lấy danh nghĩa vì lợi ích chung để cống hiến.

Thế là cô ta lại thuận lợi thu hoạch được một tràng tiếng khen nữa.

"Tú Nghiên học nhiều, đầu óc tốt có khi lại tìm được gì đó."

"Lần trước, con bé Thu Cúc vào núi phát hiện ra một vùng củ sắn dây, giúp ích lớn lắm. Mỗi nhà ít nhất cũng đào được hơn năm chục cân, ăn dè xẻn cũng đủ để sống qua hai tháng."

"Nghe nói, vùng củ sắn dây đó thật ra là Tú Nghiên tìm thấy trước, chỉ là con bé chưa kịp báo cho đội thì đã bị Thu Cúc nhanh chân giành trước  thôi."

"Thật hả?"

"Dù sao thì tôi cũng nghe người ta nói thế."

"Ôi, vậy lần này Tú Nghiên vào núi có khi thật sự sẽ có thu hoạch."

"Thế thì cứu được cả đám người rồi..."

Hứa Miên vừa nghe vừa suy nghĩ, hỏi hệ thống: "Vùng củ sắn dây đó, thật sự là Hứa Tú Nghiên phát hiện trước à?"

Hệ thống mơ hồ "ừm" một tiếng.

Hứa Miên không hiểu: "Vậy tại sao lại để Hứa Thu Cúc nhanh chân giành lấy thành quả?"

Hệ thống cứng nhắc nói: [Hứa Thu Cúc không chịu được khi thấy nữ chính tốt, nên mới cứng rắn cướp đoạt cơ duyên thôi...]

Hứa Miên bỗng nhiên hừ một tiếng: "Nói dối con nít à? Rõ ràng là Hứa Tú Nghiên đã do dự, cô ta băn khoăn là có nên thông báo để nộp lên cho đội hay là chiếm làm của riêng hay không vì thế mới để lỡ cơ hội lập công, tôi nói có đúng không?"

Hệ thống phản bác: [Nữ chính không phải loại người như vậy, cô ấy chính trực, lương thiện, cần cù, tháo vát, phẩm hạnh và tư tưởng đều chịu được thử thách...]

Nghe vậy, Hứa Miên cười như không cười: "Thật ra con người có lòng tham cũng rất bình thường, trừ khi là thánh nhân mới có thể hoàn toàn thoát khỏi thất tình lục dục. Cậu nghĩ cô ta có cảnh giới của thánh nhân không?"

Hệ thống im lặng.

Hứa Miên lại hỏi: "Cậu thấy biểu hiện vừa nãy của cô ta là xuất phát từ nội tâm hay là đang diễn cho người khác xem?"

Hệ thống không cần nghĩ ngợi: [Đương nhiên là xuất phát từ nội tâm, bộc lộ chân tình! Cô ấy chính là người như thế!]

Hứa Miên đảo mắt, cười khinh thường: "Cậu nhìn nữ chính với bộ lọc dày quá rồi đấy. Không chỉ mù mắt mà còn mù cả tim. Chẳng lẽ cậu không nhìn ra một chút dấu vết nào của việc cô ta đang diễn trò sao?"

Hệ thống nghe vậy, lập tức cuống lên: [Cô đang suy đoán ác ý, là tâm địa tiểu nhân, là ghen tị, là ăn không được nho nên nói nho chua...]

"Hay là cậu im miệng đi!"

[Hừ!]

Một người một hệ thống, tan rã không vui vẻ.

Cố gắng chịu đựng đến lúc tan làm, Hứa Miên đầu nặng chân nhẹ khó khăn lê lết hai đi về nhà. Vai thì bỏng rát, không cần nhìn cũng biết đã sưng lên rồi.

Cả buổi sáng, cô đã lén ăn hai miếng sô cô la để bổ sung năng lượng, còn không nhịn được gặm thêm nửa cái chân giò để lấy sức. Nếu không thì sẽ không chống đỡ nổi, đói thì không đói nhưng lại mệt không thể tả nổi.

Giữa đường, lại bị người khác chặn lại.

Hứa Miên trong lòng bực bội đánh giá người đối diện, ngữ khí cũng thiếu kiên nhẫn: "Cô làm gì?"

Người chặn đường cô là Trương Huệ Phương, con gái út của kế toán trưởng trong đội. Gia cảnh tốt, chiếc áo khoác bông mặc trên người còn gần như mới, chưa có miếng vá nào. Màu vải cotton đỏ tươi rực rỡ, vô cùng nổi bật giữa đám người quần áo xám xịt đen thui.

Cô ta cũng có vẻ ngoài thanh tú nhưng tính tình thì giống hệt nguyên chủ, có phần được nuông chiều nên kiêu căng, ngạo mạn lại còn chảnh chọe.

Hai người không hợp nhau, nguyên nhân cũng đơn giản, đều là "kẻ liếm chân" của Triệu Bảo Sinh.

Khó mà hợp mắt nhau được.

Trương Huệ Phương cũng đang đánh giá Hứa Miên, luôn cảm thấy Hứa Miên hôm nay có gì đó khác lạ nhưng cụ thể là ở đâu thì lại không nói ra được: "Có phải cô sắp thay Hứa Thu Cúc gả cho Cao Nhị Trụ không?"

Hứa Miên cau mày: "Cô nghe ai nói?"

Trương Huệ Phương thúc giục: "Cô đừng quản nghe ai nói rốt cuộc có chuyện này không?"

Hứa Miên lườm cô ta: "Đương nhiên là không rồi, tôi đâu có bị điên."

Nghe vậy, Trương Huệ Phương không bất ngờ cười mỉa: "Cũng phải, cô có thể để ý đến cái loại lưu manh vô lại đấy sao? Cô lúc nào cũng tơ tưởng vào thành phố hưởng phúc cơ mà, chỉ tiếc anh Bảo Sinh không thèm để ý đến cô..."

Nếu là nguyên chủ thì giờ này đã nổ tung rồi. Nhưng lúc này, Hứa Miên không hề bị những lời này chọc tức mà chỉ thấy nó trẻ con và nhàm chán: "Phải, anh Bảo Sinh của cô chỉ để ý đến cô, trong mắt chỉ có mình cô. Tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, được chưa?"

Nghe những lời này, Trương Huệ Phương lại tức đến đỏ mặt: "Cô, cô đang mỉa mai tôi đúng không?"

Hứa Miên ra vẻ vô tội: "Không hề, tôi thành tâm chúc phúc mà!"

Trương Huệ Phương cười lạnh: "Thế còn cô?"

Hứa Miên xòe tay: "Tôi á? Tôi lại chẳng thích hắn ta, cô yên tâm đi, sau này tôi đảm bảo sẽ tránh xa hắn ta!"

"Tôi không tin!"

"Vậy lần sau gặp hắn ta, tôi sẽ chứng minh cho cô xem."

Trương Huệ Phương sững người, không nhịn được hỏi: "Cô, cô muốn chứng minh thế nào?"

Hứa Miên thành thật bàn bạc với cô ta: "Cô thấy tôi tát cho hắn ta một cái có đủ không? Không đủ thì tát hai cái."

Trương Huệ Phương mở to mắt, như thể nghe được chuyện gì kinh thiên động địa.

Hứa Miên nói đầy ẩn ý: "Chọn đàn ông, vẫn nên hỏi ý kiến gia đình đi. Triệu Bảo Sinh không phải thứ tốt đẹp gì đâu."

Đối với những người thích mình, Triệu Bảo Sinh không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm, đúng kiểu tra nam chính hiệu. Chỉ có những cô gái nông thôn ngây thơ không nhìn ra, thèm thuồng thân phận công nhân của hắn ta, muốn gả cho hắn ta để đổi đời.

Trương Huệ Phương ngẩn ra, thấy cô định đi, theo bản năng lại chặn lại: "Khoan đã..."

"Còn chuyện gì nữa à?"

Trương Huệ Phương ấp úng.

"Nói nhanh đi..."

Trương Huệ Phương nhìn quanh, không có ai, nhưng vẫn hạ giọng: "Chuyện nhà họ Hứa và nhà họ Cao muốn đổi dâu, cả đội đã đồn ầm lên rồi. Người được chọn từ Hứa Thu Cúc lại chuyển sang cô, nói gì cũng có, dù sao cũng không hay ho gì.

Cao Hiểu Lan thì không tệ, nhưng anh trai cô ta là Cao Nhị Trụ không phải người tử tế, gả cho hắn, cả đời coi như xong. Tại sao nhà cô lại để hắn chọn trúng vậy chứ?

Nếu thật sự phải chọn, thì cũng nên chọn trong số Hứa Tú Nghiên và Hứa Tú Lệ chứ, họ mới là em gái ruột của Hứa Vĩnh Quốc, tại sao lại để em họ đi hi sinh? Hai cô đừng có dại, uổng công chịu khổ thay người khác."

Hứa Miên trêu chọc nhìn bộ dạng cô ta ra vẻ vì mình mà nghĩ: "Tôi cảm ơn cô nhé..."

Những lời đó ba phần nhắc nhở, bảy phần là châm chọc, xem ra vẫn còn tơ tưởng đến Triệu Bảo Sinh. Cô ta muốn mượn tay mình, trừ bỏ Hứa Tú Nghiên, đối thủ tiềm năng.

Thật ra, Hứa Tú Nghiên căn bản không vừa mắt Triệu Bảo Sinh, đối với những lời ám chỉ của hắn ta, thái độ cũng là không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm, tốt thật đấy, xem ra cũng là một tra nữ.

Trương Huệ Phương ánh mắt lóe lên, cười gượng: "Không cần cảm ơn, dù sao cô cứ tự biết trong lòng là được, đừng để bị người ta lừa, còn giúp người ta đếm tiền."

Hứa Miên thờ ơ đáp lại, nhưng khi về nhà, cô không chút che giấu, thẳng thừng lật chuyện này ra trên mặt bàn.

Nhà họ Hứa đông người, mỗi ngày một bữa cơm, đều quây quần ăn ở sân. Củ sắn dây được giã nát, không lọc bã, cứ thế cho vào nồi đất nấu chín, rồi đáng thương rắc thêm một nắm bột bắp thô, ăn kèm với củ cải muối, đó là bữa trưa.

Bữa cơm hôm nay chắc chắn không thể yên ổn mà ăn.

Cô vừa nói xong, Hứa Phúc Niên đã bùng nổ, xắn tay áo lên muốn ra ngoài tìm người đánh nhau. Bà già Diêu giữ chặt tay ông, không cho ông toại nguyện, thế là ông trút hết cơn giận lên người trong nhà, chỉ thẳng mặt vợ chồng anh cả Hứa mà mắng như tát nước vào mặt.

Ban đầu, chuyện đổi dâu là do nhà họ Cao đề xuất, nhưng ai bảo hai vợ chồng này lại đồng ý chứ.

Không trút giận lên họ thì trút lên ai?

Hứa Thu Cúc cũng có mặt, còn thêm dầu vào lửa mà tố khổ một phen, cứ như bị nhà bác cả ép gả cho địa chủ tàn ác. Trong lúc đó, cô ta còn thi thoảng tiết lộ chuyện hôn nhân ép buộc là phạm pháp, ngầm có ý đe dọa.

Cả nhà lớn, trừ Hứa Tú Nghiên không có mặt, đều mặt mày đen sầm.

Cuối cùng, Hứa Trường Sơn lên tiếng, chuyện đổi dâu coi như xong. Nhà họ Cao nếu muốn, thì cứ theo quy tắc bây giờ, nên có bao nhiêu lễ hỏi thì phải có bấy nhiêu, con gái nhà họ Hứa tuyệt đối không gả cho nhà họ Cao để bị chà đạp.

Ông còn bảo vợ chồng anh cả Hứa ra ngoài đính chính, nhất định phải vãn hồi thể diện cho nhà họ Hứa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc