Diệp Lam Tâm lập tức dừng lại, quẫn bách quay đầu.
“Ngươi là ai?” – nàng cảnh giác nhìn người trước mặt. Không, chính xác phải là nam thú trước mặt. Với thân phận một giống cái lạc đàn như nàng, lúc này thật sự rất nguy hiểm.
“Không nhớ ta sao? Ban ngày chính là ta đưa ngươi về nhà mà.” – nam tử mỉm cười dịu dàng, đưa phần thịt nướng trong tay đến trước mặt nàng.
“Cảm ơn.” – nàng chẳng khách khí gì, lập tức nhận lấy rồi cắm đầu gặm. Nàng thật sự đói lả rồi, cuối cùng cũng được ăn chút gì đó bình thường hơn một chút.
“Nói đi, ngươi là ai?” – giọng nam tử vẫn dịu dàng, nhưng đôi mắt lại lấp lánh ý cười như thể đang thử nàng.
“Ta là Diệp Lam Tâm.” – nàng vừa nhồm nhoàm nhai, vừa mơ hồ đáp lại, miệng đầy thịt nên lời nói không mấy rõ ràng. Với nàng lúc này, ai cho thịt thì chính là bạn tốt.
“Ngươi không phải Tiểu Lam Tâm.” – ánh mắt đào hoa của nam tử chợt trở nên sắc bén, như đang cảnh cáo nàng không nên nói dối nữa.
“Ngươi… biết ta?” – nàng khựng lại, hơi hoảng. Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra rồi sao?
“Ừ. Ngươi tuy rất giống Diệp Lam Tâm, nhưng ta có thể cảm nhận rõ ràng ngươi không phải nàng. Trên người ngươi có quá nhiều thứ mà nàng không thể có được.”
Dù là dấu vết trên cơ thể có thể biến mất, ký ức cũng có thể bị xoá sạch… nhưng bản tính thì không thể thay đổi hoàn toàn. Diệp Lam Tâm trước mắt hắn rõ ràng không phải là người mà hắn từng quen.
Từ khoảnh khắc cứu nàng, hắn đã sinh nghi. Về sau quay lại tìm, hắn đã phát hiện thi thể Tiểu Lam Tâm thật sự. Hắn im lặng chờ đợi nàng tự mình thú nhận.
“Ừm, ta thật sự không phải nàng. Nhưng vốn dĩ tên ta cũng là Diệp Lam Tâm.” – thấy hắn có vẻ rất quen thuộc với nguyên chủ, nàng cũng không giấu nữa, thẳng thắn thừa nhận.
“Ồ?” – hắn nhìn nàng, trong mắt ánh lên sự tò mò lẫn hứng thú khám phá.
“Ta nói xong rồi, đến lượt ngươi. Ngươi là ai, làm sao biết ta không phải Diệp Lam Tâm?” – nàng bật cười giảo hoạt, đảo lại thế chủ động.
“Ta là ai à…” – hắn khẽ lặp lại lời nàng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp chăm chú nhìn nàng, khoé môi nhếch lên một nụ cười ôn hòa.
Hắn đứng dậy, nhẹ nhàng xoay người một vòng.
Chỉ thấy đôi chân thon dài bỗng hoá thành một chiếc đuôi rắn khổng lồ dài chừng ba mét. Mái tóc đen dài rũ xuống ngực, vắt ngang qua bờ vai rắn chắc. Lồng ngực trắng ngần, làn da mịn như ngọc, đường cong cơ thể tạo thành hình tam giác hoàn mỹ. Khóe môi vẫn treo một nụ cười nhàn nhạt, khí chất tự nhiên, tuấn tú tỏa sáng, như ánh nắng ban mai nhẹ nhàng lan tỏa – khiến người đối diện có cảm giác như đang được tắm mình trong gió xuân.
Miệng Diệp Lam Tâm vẫn còn đang giữ nguyên động tác cắn thịt, môi mím thành hình chữ O, đôi mắt đen trắng rõ ràng trợn trừng như chuông đồng, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.
Nam tử uốn mình một vòng, nhẹ nhàng lướt tới trước mặt nàng. Ngón tay thon dài như ngọc nâng nhẹ cằm nàng lên.
“Giờ thì biết ta là ai chưa, hửm?” – chàng mỉm cười dịu dàng như ánh nắng đầu xuân, gương mặt tuấn tú như tượng ngọc được tạc nên từ ánh trăng.
“Xà a!!!” – mắt Diệp Lam Tâm trợn trắng, suýt nữa thì ngất tại chỗ. Tay nàng vung lên theo phản xạ, miếng thịt nướng trong tay lập tức bay thẳng về phía nam tử.