Xuyên Đến Thú Thế: Thú Phu Quấn Lấy Xin Buông Tha

Chương 7

Trước Sau

break
Quả đúng là “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.”

Yến tiệc vốn đang náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên ắng.

Một nam tử có dung mạo tuấn tú, vóc người rắn chắc như dũng sĩ, bước lên bục lửa trại được dựng cao nhất.

Giọng chàng trong trẻo, vang vang giữa không trung:

“Ta thay mặt thành chủ chào mừng mọi người đã đến dự lễ. Để tỏ lòng biết ơn đối với sự cống hiến sinh sản của các giống cái trong Vạn Linh Quốc, theo thông lệ lễ hội vạn thú hàng năm, hôm nay, mỗi giống cái sẽ được nhận một phần địa long mỹ vị.”

Ngay lúc Diệp Lam Tâm còn đang thắc mắc không biết "địa long" là món gì, thì một Phó thú đã bưng một chiếc khay cực lớn, bước thẳng đến trước mặt nàng.


Đôi mắt Alicia sáng rực, chăm chăm nhìn chằm chằm vào cái khay, đến cả chớp mắt cũng không. Nước miếng từ khoé miệng nàng ta chảy ròng ròng.

“Thật sự ngon đến vậy sao?” Diệp Lam Tâm tò mò, vươn tay vén nhẹ nắp đậy trên khay.

Trên khay là một con giun to cỡ cổ tay, còn sống nhăn, thân thể trơn nhẫy vẫn đang uốn éo nhè nhẹ.

Alicia hai mắt phát sáng, vừa mở nắp đã cúi đầu cắn thẳng vào đuôi con giun, ngoạm một miếng đầy miệng toàn là thịt giun mềm nhũn. Đầu lưỡi nàng ta còn liếm quanh mép, cổ họng khẽ lăn lên lăn xuống, nuốt xuống trọn vẹn một cách khoái trá.

“Ọe…” Cảnh tượng đó khiến Diệp Lam Tâm không chịu nổi, cả người nổi da gà nổi cục cục.

Thì ra đây là món ăn “ngon nhất Vạn Linh Quốc” mà bọn họ nhắc tới. Nàng còn tưởng sẽ là thứ gì đó giống như thịt nướng heo hay gà linh tinh.

Nàng quên mất — những người nơi đây đều là thú, bản tính hoang dã, dĩ nhiên mê thịt. Mà giun thì toàn thân đều là “thịt”, lượng đạm dồi dào, dinh dưỡng phong phú, không lạ gì việc bị xem như món ăn giữ mãi thanh xuân.

Giun cũng là món khoái khẩu của không ít loài ăn thịt hoặc ăn tạp.

Mẫu thân nàng là khổng tước — mà nói trắng ra thì vẫn là một loại gà đẹp mã — mà gà thì đương nhiên thích ăn giun. Huống hồ, con giun trước mắt này còn không phải loại giun thường, thịt nó so với giun bình thường còn tươi ngon gấp bội. Không lạ gì ánh mắt Alicia lại rực sáng như vậy khi ăn.

“Bảo bối, sao ngươi lại không ăn?” Alicia vừa gặm xong con giun của mình, vừa liếc nhìn khay của Diệp Lam Tâm, nước miếng lại tuôn ra.

“Ta… ta no rồi, mẫu thân ăn đi ạ.” Diệp Lam Tâm không dám nhìn thẳng. Cả đời nàng sợ nhất là mấy loại động vật không chân, hoặc có quá nhiều chân.

“Cảm ơn bảo bối.” Alicia cười rạng rỡ, chẳng chờ nàng đổi ý, cúi đầu ngoạm luôn con giun trên khay của nàng. Một tiếng “soạt” vang lên, chỉ trong chớp mắt, con giun to bằng cổ tay đã bị hút sạch, chỉ còn lại lớp da mỏng lép xẹp.

“Ọe…” Lần này thì Diệp Lam Tâm thật sự không nhịn nổi nữa. Nàng quay đầu bỏ chạy.

Tìm đại một bãi cát không người, nàng quỳ rạp xuống nôn thốc nôn tháo. Cả mớ trái cây ăn từ trưa giờ đều bị ói ra, trong bụng chỉ còn toàn dịch chua.

Nôn xong, nàng ngồi thừ trên bãi cát, lặng lẽ để gió đêm thổi qua mặt, lòng bỗng thấy thê lương đến tột cùng.

Chỉ muốn ăn một miếng ngon thôi mà cũng khổ sở đến thế này. Nàng có thể chịu được cảnh không có bồn cầu, nhưng không có đồ ăn ngon thì sống kiểu gì đây chứ? Muốn gào lên cho đã giận mà không dám…


“A a a a, ta muốn ăn thịt!” – Diệp Lam Tâm ngửa mặt lên trời, hét dài một tiếng đầy uất ức.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc