Xuyên Đến Thú Thế: Thú Phu Quấn Lấy Xin Buông Tha

Chương 9

Trước Sau

break
Nam tử chỉ khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng né tránh.

Không kịp nghĩ ngợi, nàng bật dậy, cắm đầu chạy trối chết, miệng hét ầm lên: “Cứu mạng! Bạch Xà thành tinh rồi!”

Đôi mắt nam tử vốn sáng ngời như ánh sao đêm, nay hơi trầm xuống. Đuôi rắn dài vung lên.

Trong chớp mắt, Diệp Lam Tâm bị cuốn phăng khỏi mặt đất, hai chân vẫn còn duy trì tư thế chạy lấy mạng, trông vô cùng tức cười.

Đuôi rắn nhẹ nhàng lượn vòng, rồi đặt nàng ở độ cao vừa tầm để đối mặt trực diện với nam tử.

“Cứu mạng! Thả ta xuống mau!” – nàng giãy dụa la hét.

“Tiểu Lam Tâm muốn chạy đi đâu thế?” – chàng nghiêng đầu, giọng nói mang theo chút tò mò.

“Thả ta xuống! Ta không phải Hứa Tiên! Bạch Nương Tử, ngươi tìm nhầm người rồi! Cứu mạng a! Pháp Hải, mau tới cứu ta!” – Diệp Lam Tâm hoảng loạn đến mức nói năng lộn xộn, rối như tơ vò.

“Hứa Tiên là giống đực nào? Pháp Hải là người bộ lạc nào?” – nam tử hơi nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc. Chẳng lẽ... Tiểu Lam Tâm có giống đực khác trong lòng?

“Giống đực?” – Diệp Lam Tâm ngẩn người.

Nghĩ lại mới nhớ, đúng rồi, nơi này là Thú Thế, toàn là thú nhân sinh sống. Vậy thì nàng đang sợ cái gì chứ? Sau này còn phải sống chung với bọn họ mà...

Huống chi, chín năm giáo dục bắt buộc trong đầu nàng luôn dạy rằng: Không nên kì thị ngoại hình người khác. Ở đây, thú nhân rất coi trọng hình thú của mình, nếu phản ứng quá mức khi nhìn thấy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của họ.

Giống như ở thế giới loài người, nếu vì người ta xấu mà tỏ thái độ sợ hãi, thì chỉ khiến họ càng thêm tự ti. Mà thú nhân ở đây thì lại càng nhạy cảm về điều đó.

Ngay lúc ấy, như thể đọc được suy nghĩ trong đầu nàng, nam tử đối diện khẽ cúi mắt, ánh nhìn đào hoa dịu dàng giờ lại ánh lên vẻ buồn thương khiến người ta mềm lòng.

“Thật sự… ngươi sợ ta đến vậy sao?” – chàng khẽ hỏi, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng.

Câu hỏi ấy như mũi tên đâm thẳng vào trái tim đang mềm nhũn của Diệp Lam Tâm. Trái tim nàng bỗng thình thịch đập dồn dập, như thể bị đánh trúng bởi tình thương bùng phát.

Nàng thầm tự nhủ: Nam tử này thật sự rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, lúc ủy khuất lại trông như tiểu tức phụ bị bắt nạt, cứ như sắp khóc đến nơi…

Ô ô, dễ thương quá đi mất… thật sự rất đáng yêu, rất ngoan, rất ấm áp, chịu không nổi luôn đó trời…

Nhưng khi cúi đầu liếc thấy cái đuôi rắn trắng bóng trơn nhẫy kia đang mấp máy, nàng lập tức rùng mình, hàm răng bắt đầu va vào nhau lạch cạch.

Không có chân! Động vật không có chân thật sự rất đáng sợ, được chưa…


“Ngươi… không thích hình thú của ta sao?” – Đôi mắt nam tử khi trước còn sáng như vì sao, giờ dần ảm đạm như mây phủ đỉnh núi. Hàng mi dài rũ xuống, nơi khoé mắt thoáng xẹt qua một tia giảo hoạt khó nhận ra.

Diệp Lam Tâm không thể tiếp tục thương hoa tiếc ngọc nữa. Nàng hít sâu một hơi, tay đặt lên ngực, tự cổ vũ mình: Ta là nam nhi bằng giấy cũng không sợ! Không sợ!

“Không… không đâu…” – nàng cứng đờ mở miệng, đầu lưỡi như bị thắt lại, run run rẩy rẩy cố gắng phun ra hai chữ, nhưng nụ cười thì méo mó đến mức chẳng tài nào gượng nổi.

Biểu cảm trên mặt nàng… thà đừng cười còn đỡ hơn.

Nam tử nhìn dáng vẻ nàng rõ ràng sợ hãi đến cùng cực, vậy mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ vì sợ tổn thương lòng tự trọng của hắn. Cái kiểu gượng cười đó khiến hắn suýt nữa không nhịn được mà bật cười.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc