“Vậy chẳng phải là nơi tụ tập của… phần tử khủng bố à?” – nàng thuận miệng nói ra.
“Phần tử khủng bố?” – Nam tử lộ vẻ khó hiểu, rõ ràng chưa nghe bao giờ.
“À… ý ta là những kẻ làm việc xấu, bị bộ lạc trục xuất, bị đẩy ra ngoài ranh giới sinh tồn.” – Diệp Lam Tâm đổi cách diễn đạt.
“Ta nghe nói ở xã hội nguyên thủy không có nhà tù, nếu ai phạm luật thì sẽ bị đuổi khỏi bộ lạc, mặc kệ sống chết ngoài kia. Mà bên ngoài thì đầy rẫy nguy hiểm, thiếu lương thực, lại còn có đủ loại động vật ăn thịt cỡ lớn, ví dụ như… khủng long chẳng hạn.”
“Ừ, đúng vậy.” – Rick gật đầu, “Muốn sống sót trong hoàn cảnh như thế thì phải không ngừng nâng cao sức mạnh chiến đấu. Chính vì thế, lũ Lưu Lãng thú kia đều cực kỳ tàn bạo và máu lạnh.”
Diệp Lam Tâm nghe tới đây, đầu cụp xuống, như một cái bóng xì hơi:
“Vậy thì một con người yếu ớt tay không đánh nổi con gà như ta, ở Thú Thế này nếu không có bộ lạc che chở… chẳng khác nào chờ chết đúng không?”
Quả nhiên… Thú Thế không chỉ kỳ lạ mà còn vô cùng nguy hiểm.
“Ừm, đúng là như vậy, nhưng bây giờ ngươi là giống cái của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi, Tiểu Lam Tâm.”
Đôi tay lạnh như băng của Rick dịu dàng vuốt ve mái đầu nhỏ của nàng, ánh mắt chan chứa như mặt nước mùa thu.
“Ai nói ta phải làm giống cái của ngươi chứ?”
Diệp Lam Tâm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tràn đầy phản kháng. Nàng thật sự không muốn mỗi sáng thức dậy lại thấy một con rắn to tướng nằm bên gối, dọa người muốn chết thì còn gì là tốt đẹp nữa?
“Nhưng mà chúng ta vừa ký hiệp ước rồi còn gì, Tiểu Lam Tâm. Ngươi không cần ta, ta sẽ rất… rất khổ sở đó.”
Rick lại bày ra cái bộ dáng ấm ức như sắp khóc, đáng thương không chịu nổi.
Nhìn mà vừa đáng yêu vừa tội nghiệp khiến Diệp Lam Tâm suýt nữa mềm lòng, thương cảm muốn trào ra ngoài.
“Ký hiệp ước cái đầu ngươi ấy! Khi nào ta ký với ngươi hả?”
Diệp Lam Tâm kiên quyết phủ nhận.
“Hồi nãy chúng ta đã hôn môi rồi còn gì.”
Rick nhìn đôi môi hồng hồng của nàng, ánh mắt như muốn hôn thêm lần nữa.
“Cái gì? Hôn một cái liền tính là ký hiệp ước?”
Diệp Lam Tâm có chút choáng váng, cảm thấy đầu óc sắp treo bảng “ngưng hoạt động”.
“Các ngươi thú nhân đều tùy tiện như vậy sao? Muốn ký thì ký, muốn lập đôi thì lập đôi?”
Nàng cảm thấy mình sắp không theo kịp tiết tấu của thế giới này.
“Không đâu.”
Rick nghiêm túc lắc đầu.
“Ký hiệp ước là khoảnh khắc thiêng liêng nhất trong đời giống đực chúng ta. Cả đời chúng ta chỉ có thể giao phối với một giống cái duy nhất. Nếu đã ký hiệp ước mà bị giống cái vứt bỏ… thì cả đời cũng sẽ không còn cơ hội nào nữa. Ngươi thật sự… không cần ta sao?”
Hắn đã dâng hiến lần đầu tiên cho nàng, vậy mà lại bị nàng nói là “tùy tiện”. Gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ tổn thương, từng đường nét như bị u sầu phủ mờ.
“Ai ai… đừng khóc mà… Ta không có ý đó…”
Nhìn vẻ mặt buồn thiu như cún con bị bỏ rơi của hắn, Diệp Lam Tâm mềm lòng thấy rõ.
“Vậy… ý ngươi là… ngươi đồng ý giao phối với ta rồi?”