“A đúng rồi!” – Diệp Lam Tâm chợt nhớ ra, “Nghe Alicia nói, nam nhân tóc bạc kia cũng không phải nhân loại, là Bạch Xà. Còn bảo rất có thể ngươi và hắn là họ hàng gì đó. Nàng còn nói chính Bạch Xà đã đưa ta về, nên ta tưởng người đó là ngươi.”
“Là ta đưa ngươi về.” – Nam tử nhẹ nhàng cười, “Ta phải dùng một vật vô cùng quý giá đổi lấy ngươi từ tay hắn. Nên hiện tại, ngươi là của ta.”
“A, sao lại quay lại chủ đề này rồi…” – Diệp Lam Tâm méo mặt, bĩu môi, dời chủ đề thất bại hoàn toàn.
Nam tử bật cười khẽ, ánh mắt cưng chiều. Đầu lưỡi rắn lại trườn tới, tham lam mút nhẹ môi nàng một cái.
“Còn nữa, Tiểu Lam Tâm à, dù ngươi là nhân loại, hiện tại ngươi vẫn là người của Khổng Tước tộc. Không được để bất kỳ thú nhân nào khác biết chuyện này.” – Hàng mi chàng hơi nhíu lại, đáy mắt ánh lên vẻ lo lắng.
Biết nàng là nhân loại hiếm hoi tại Thú Thế, Rick vừa mừng vừa lo.
Mừng vì người con gái này – một nhân loại – đã trở thành bạn lữ của hắn. Nhưng lo… là bởi giống cái nhân loại luôn khiến người ta thèm khát, dễ bị nhòm ngó, dễ gặp nguy hiểm…
“Vì sao vậy?” – nàng ngơ ngác hỏi, đồng thời dùng tay áo lau vội nước miếng của Bạch Xà còn dính bên khoé môi. Trời ạ, ghê chết đi được!
“Bởi vì nhân loại chỉ tồn tại trong truyền thuyết viễn cổ. Ở nơi này, mạnh thì sống, yếu thì bị đào thải. Nhân loại vốn không thích nghi được với hoàn cảnh khắc nghiệt của Thú Thế.” – Bạch Xà chậm rãi giải thích – “Truyền thuyết nói rằng, nhân loại rất yếu ớt... nhưng năng lực sinh sản lại vô cùng mạnh mẽ. Thú nhân giống cái mỗi năm chỉ động dục một lần, còn nhân loại giống cái thì… một tháng đã có thể động dục một lần.”
“Chính vì vậy, đối với Thú Thế – nơi mà giống cái khan hiếm – thì nhân loại giống cái là vô cùng quý giá.”
“Wow…” – Diệp Lam Tâm tròn mắt, cảm thấy cả đời trước lẫn đời này đều đầy tréo ngoe. Đời trước ở Trung Quốc, sống rồi chết đều không mấy ai để ý. Ai ngờ đến nơi này, thân phận nhân loại của nàng lại thành ra “hàng hiếm có khó tìm”.
“Vậy nếu ta quý giá như thế, sao không thể để người khác biết ta là nhân loại?” – nàng khó hiểu hỏi, rồi lập tức tưởng tượng ra một viễn cảnh tươi sáng: “Nếu bị phát hiện, có phải mỗi ngày ta sẽ được chiêu đãi rượu ngon đồ ăn quý, đi đâu cũng có người tặng quà, đưa cơm, cung phụng tận miệng?”
Nghĩ tới mỹ thực, nàng vô thức liếm môi. Đã lâu rồi nàng chưa được ăn một bữa ngon ra hồn.
“Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi.” – Rick nhướn mày, giọng trở nên nghiêm túc. “Nếu để những chủng loài khác phát hiện ngươi là nhân loại, bọn chúng sẽ tìm cách bắt ngươi về để… giao phối.”
“Ngươi có biết rừng Hắc Ám không? Ở đó tập trung toàn lũ Lưu Lãng thú hung tàn và khát máu. Không có giống cái nào chịu kết đôi với bọn chúng, nên nếu bọn chúng biết đến sự tồn tại của ngươi, nhất định sẽ tìm mọi cách bắt ngươi về, giải quyết vấn đề sinh sản cho toàn bộ bọn chúng.”
“À… đúng rồi, Diệp Lam Tâm thật sự – tức nguyên chủ – đã chết. Bị bắt đến rừng Hắc Ám, bị lũ Lưu Lãng thú thay phiên nhau cưỡng ép, cuối cùng chịu không nổi mà chết trong đau đớn.”
“Luân... luân J? Không thể nào! Nghe mà rợn cả tóc gáy! Vạn Linh Quốc các ngươi không có luật pháp à?” – Diệp Lam Tâm hoảng loạn đến mức da đầu tê rần, chỉ tưởng tượng đến cảnh bị một đám xà, trùng, chuột, kiến… thay phiên “hành xử” đã khiến nàng muốn ngất ngay tại chỗ.