Xuyên Đến Thú Thế: Thú Phu Quấn Lấy Xin Buông Tha

Chương 13

Trước Sau

break
Gương mặt Rick lập tức bừng sáng, ánh lên vẻ mừng rỡ như đứa trẻ được quà.

“Ta biết mà! Tiểu Lam Tâm là tốt nhất!”

Hắn phấn khích cúi xuống hôn chụt một cái lên má nàng, cái đuôi quấn quanh nới lỏng ra, tay vòng qua ôm trọn lấy nàng, bế bổng lên. Đôi mắt rũ xuống, nơi đáy mắt lóe lên một tia sáng khôn khéo khó nhận ra, khóe môi cong lên thành một nụ cười vừa tà vừa xảo quyệt, thoắt cái đã biến mất.

Tiểu Lam Tâm thật dễ dụ quá đi, vừa ngây thơ, vừa đáng yêu.

“A… ê ê! Này, xà huynh!”

Lo sợ bị rơi, Diệp Lam Tâm vội vàng vòng tay nhỏ ôm chặt lấy chiếc cổ trắng ngần của Rick.


“Ngươi không cần ta sao?”

Gương mặt nhỏ nhắn lại tràn đầy vẻ uất ức, cứ như thể đang bị ai ức hiếp vậy.

“Không phải, không phải… chỉ là, chúng ta vẫn chưa thật sự hiểu rõ nhau. Mới gặp đã làm cái chuyện đó thì… có phải quá vội vàng rồi không?”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ờm… ở thế giới loài người bọn ta, chuyện kia… chuyện ‘giao phối’ ấy… cần có nền tảng tình cảm. Bọn ta đều phải yêu nhau rồi mới kết hôn. Mà ‘yêu’ thì chính là giống như các ngươi theo đuổi giống cái, còn ‘kết hôn’ thì tương đương với việc các ngươi giao phối vậy.”

Diệp Lam Tâm giơ tay thề sống thề chết rằng nàng đang nói thật lòng. Không có tình cảm thì nàng thật sự không thể tiếp nhận được chuyện thân mật như thế.

“Được thôi, vậy bây giờ chúng ta yêu nhau trước.”

Rick rũ mắt nhìn chằm chằm vào trán nàng, nơi có một hình xăm mờ như con bạch xà ẩn hiện. Hắn cảm thấy vui không tả nổi, vì đó chính là dấu hiệu bạn lữ của riêng hắn – chứng minh nàng là của hắn.

Hắn cứ thế đờ người ra, ngẩn ngơ nhìn trán nàng như thể nhìn vào bảo vật quý báu nhất đời mình.

“Ờ… Xà huynh, mặt ta có dính gì sao?”

Diệp Lam Tâm đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn như cành sen lên sờ mặt mình, vẻ mặt ngơ ngác đến mức khiến người khác không nhịn được muốn cưng chiều.

“Tiểu ngốc, đừng gọi ta là Xà huynh nữa. Ta họ Bạch, tên là Rick.”

Hắn mỉm cười, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng.

“Ờ… Rick, ngươi chắc chắn muốn làm bạn lữ với ta sao? Ta không phải là 'tiểu Lam Tâm' của ngươi đâu.”

Ánh mắt nàng lóe lên, nàng thật ra muốn nói: nàng không muốn trở thành thế thân của ai cả.

“Ghen rồi à?”

Rick cong môi cười đầy vui vẻ.

“Yên tâm đi, tiểu Lam Tâm của ta từ đầu đến cuối chỉ có mình ngươi. Lần trước ta cứu công chúa tộc Khổng Tước ở Thác Ngân Hồ chỉ là vì nợ phụ thân nàng – Khổng Tước Vương – một ân tình thôi. Ta sớm biết ngươi không phải nàng ấy rồi. Bởi vì ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp ngươi… ta đã thích mất rồi. Mấy lời lúc nãy chẳng qua là trêu ngươi một chút.”

Bạn lữ của mình mà biết ghen, Rick cảm thấy vô cùng phấn khích. Hắn ôm lấy Diệp Lam Tâm rồi xoay vòng mấy cái liền, như thể muốn phát tiết sự vui sướng đang dâng trào trong lòng.

Tất nhiên, hắn sẽ không bao giờ nói thật cho nàng biết… Trước kia, Diệp Lam Tâm từng theo đuổi hắn ráo riết cỡ nào. Chỉ là, khi ấy… hắn chưa từng có cảm giác với nàng mà thôi.

Đuôi rắn quẫy mạnh, uốn lượn kéo dài ra rất xa. Rick phấn khích đến mức ôm Diệp Lam Tâm chạy như bay, cả người như đang thể hiện niềm vui không thể kìm nén.

“Ai ai! Rick! Chậm một chút! Ngươi chạy nhanh quá, ta sợ độ cao!”

Diệp Lam Tâm cuống quýt bám chặt lấy hắn, giọng run run.

“Còn nữa… ngươi có thể biến trở lại hình thú nhân không? Ta sợ rắn lắm đó…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc