Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 155 - Chương 134.1

Trước Sau

break
Cố Lưu Niên cưỡi tuấn mã như một con rồng lao vun vút thẳng đến Khánh Vương phủ, khi đến trước cửa phủ mới ghìm lại dây cương, con ngựa đỏ thẫm mạnh mẽ hí lên một trận vang dội, hai chân trước đưa lên cao, khiến các hộ vệ đều lộ ra vẻ kinh ngạc, vội ra ra nghênh đón. Vốn bọn họ muốn ngăn cản người này ngang ngược trước cửa vương phủ, ai ngờ hắn bước xuống ngựa, chỉ nhẹ vỗ đầu thì trong nháy mắt con ngựa liền khôi phục yên tĩnh, chỉ là phì mũi ra một hơi, kiêu ngạo lắc lắc đầu. Nam tử tiện tay quăng dây cương cho hộ vệ, hộ vệ theo bản năng mà tiếp nhận, lúc này mới đổi sắc mặt, từ khi nào mà mình trở thành nô bộc dẫn ngựa rồi, thật to gan. Đang muốn ngẩn đầu trách móc, chờ khi nhìn rõ mặt người kia thì cứng đơ tại chỗ.

Bọn hộ vệ đã quen gặp khách quý, giờ khắc này đều ngơ ngác nhìn hắn, chỉ cảm thấy phong thái của vạn vật trên đời đều bị hắn cướp đi, bất kể người này đứng ở đâu đều khiến cho người khác có cảm giác thua kém.

“Đi bẩm báo Minh Nguyệt quận chúa, Cố Lưu Niên đến thăm.”

Trong phòng khách, An Tiểu Thiều khó nén hoảng loạn trong mắt: “Lẽ nào không có cách gì ngăn cản hôn sự này sao?”

Giang Tiểu Lâu quay đầu nhìn An Tiểu Thiều, đáy mắt có thêm chút tâm tình kỳ dị: “Nếu thuận theo ý của nương nương, ngươi sẽ có được phu quân tốt nhất trên đời, nếu trái ý, ngươi có bao nhiêu cái đầu để trảm?”

Lời nói này phảng phất như một trận gió lạnh, dập tắt ngọn lửa hy vọng trong lòng An Tiểu Thiều. Sự tuyệt vọng dường như sương mù từ từ lan tỏa trong ngực nàng, khiến nàng không biết phải làm sao. An Tiểu Thiều khàn giọng nói: “Nếu hưởng thụ phú quý phải đổi bằng việc đánh mất thứ mình yêu thích, thì ta thà không cần.”

Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, thân là nữ tử An gia, từ khi sinh ra An Tiểu Thiều đã không có quyền tự lựa chọn hôn nhân, Hoàng hậu gả An Tiểu Thiều cho Độc Cô Liên Thành, nói ngắn gọn là thể hiện sự chống đỡ của An thị đối với hắn. Có sự chống đỡ này, Độc Cô Liên Thành mới càng thêm bình an, cho nên Giang Tiểu Lâu không thể xen vào chuyện này. Vì tốt cho hắn, nghĩ cho hắn, xem như là nàng báo ân đi.

Nhìn thiếu nữ trước mắt bi thương, Giang Tiểu Lâu chủ động đi tới trước mặt An Tiểu Thiều, ngồi xuống ôn nhu nói: “Tiểu Thiều, lệnh của Hoàng hậu không thể trái, chúng ta đều phải nghe theo.”

An Tiểu Thiều ngẩn đầu lên nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, hơi thở có phần gấp gáp: “Ngươi thật sự không thể…”

“Không thể.” Giang Tiểu Lâu nói như chém đinh chặt sắt. Nàng quá ích kỷ, tuyệt đối không thể vì một nam nhân mà làm trái ý Hoàng hậu, bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, cũng không thể ngăn cản kế hoạch báo thù của nàng.

Không thể chính là không thể, nếu nàng giúp An Tiểu Thiều tức là từ bỏ cây đại thụ Hoàng hậu, cái được không đủ bù cái mất.

Giang Tiểu Lâu, mãi mãi phải đặt lợi ích lên hàng đầu.

An Tiểu Thiều thất vọng tới cực điểm, cuối cùng biến sắc, miệng lẩm bẩm: “Trái tim của ngươi quá ác, quá ác…”

Hơi thở của Giang Tiểu Lâu không khỏi lạc đi, An Tiểu Thiều nghiêm túc nhìn nàng, dùng âm thanh khẳng định nói: “Ta thích Độc Cô Khắc, cho nên không chút do dự mà thừa nhận, không sợ làm trái khuê huấn, không sợ làm trái ý Hoàng hậu, nhưng ngươi thì sao? Ngay cả thích một người ngươi cũng không dám nói ra.”

Đôi mắt trong suốt hung hăng nhìn nàng, cơn tức giận xông thẳng vào trái tim nàng.

Giang Tiểu Lâu lại nhẹ nhàng bật cười, gương mặt bình thản: “Tiểu Thiều, làm người thì phải có tính toán, hành vi phải thuận theo thời thế.”

“Ngươi…” Sắc mặt An Tiểu Thiều dần trắng bệch.

Tiểu Điệp vào cửa, nhìn thấy tình hình này chỉ cúi đầu nói: “Tiểu thư, bên ngoài có một vị Cố công tử nói là người quen cũ, nhất định phải gặp người.”

Khóe miệng Giang Tiểu Lâu chậm rãi hiện lên một nụ cười: “Cố Lưu Niên, bây giờ hắn ở đâu?”

“Đang chờ bên ngoài.” Tiểu Điệp đáp.

“Chuyện ta ở đây không thể để ai biết.” An Tiểu Thiều lập tức phản ứng lại, đứng lên nói, “Mượn tạm chỗ của ngươi tránh mặt vậy.”

Phía sau cái bàn gỗ phù dung hình trăng khuyết là nơi ẩn thân tốt nhất, An Tiểu Thiều thấy Giang Tiểu Lâu gật đầu liền đứng dậy đi vào.

Lúc này Giang Tiểu Lâu mới dặn dò: “Mời hắn đến phòng khách đi.”

Vâng.

Cố Lưu Niên vào phòng khách, Giang Tiểu Lâu mặc bộ váy màu bích lục ngồi trên ghế, giữa phòng khách có bàn gỗ tử đàn, trong đỉnh đồng tỏa ra từng sợi khói, mịt mờ mông lung cả dung mạo của nàng.

Cố Lưu Niên đầu cột ngọc quan (sợi dây cột tóc thời xưa), trên người vẫn mặc bộ bạch y chói mắt như ngày thường, chỉ có bên hông buộc một sợi dây lưng bện bằng vàng, màu sắc tuy rằng rất nghiêm túc, nhưng phối với dung mạo mi thanh mục tú của hắn, chẳng trách khiến cho vô số người thán phục.

Gương mặt của Cố công tử này nếu đem đi bán, e là sẽ giá trị liên thành. Giang Tiểu Lâu đánh giá hắn, trong lòng nghĩ đến cảnh này, trên mặt vẫn



break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc