Chờ An Tiểu Thiều rời đi, ánh mắt Cố Lưu Niên lại rơi trở lại trên người Giang Tiểu Lâu.
“Vì sao phải cố ý chọc tức nàng?” đôi mắt Giang Tiểu Lâu óng ánh.
“Dù sao An Tiểu Thiều cũng là người bên cạnh Hoàng hậu, bất kể dụng ý mật báo của nàng ta là gì cũng không thích hợp thân cận với nàng, bằng không chính là tự đẩy mình vào lửa.” Âm thanh Cố Lưu Niên man mát, giọng điệu đã không còn ngả ngớn như lúc nãy.
Giang Tiểu Lâu hít sâu một hơi: “Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn Cố công tử.”
“Tiểu Lâu, hãy suy nghĩ về đề nghị của ta đi, nàng thừa biết phải làm sao mới là tốt nhất mà. Nghĩa nữ của Khánh Vương phủ, không có chút căn cơ nào, cánh cửa của hào môn quý tộc đâu dễ bước vào. Nhưng nếu nàng gả cho ta, chỉ nhất thời bị chê cười, không quá vài năm, ta sẽ bắt người trong thiên hạ nằm rạp dưới chân nàng.”
Từng thấy Cố Lưu Niên đầy bụng âm mưu, nhưng nàng chưa bao giờ thấy một Cố Lưu Niên thẳng thắng không kiêng kỵ như vậy. Giang Tiểu Lâu cười lạnh một tiếng: “Phương thức bức hôn của công tử cũng thật là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.”
Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: trước kia chưa từng có ai làm, sau này cũng sẽ không có ai như thế.
Cố Lưu Niên lẳng lặng nhìn nàng, biết đối phương sẽ không ngay lập tức trả lời, liền đứng lên nói: “Ta phải đi rồi, quận chúa suy nghĩ cho kỹ đi, lần sau ta sẽ đến nghe câu trả lời của nàng.
Nhìn theo bóng đối phương biến mất ở cửa, biểu hiện của Giang Tiểu Lâu từ từ nghiêm trọng: “Cố Lưu Niên đã biết An Tiểu Thiều ở chỗ ta, Hoàng hậu nương nương tất nhiên sẽ biết, tình cảnh của Tiểu Thiều quả thật quá nguy hiểm.”
Tiểu Điệp không nhịn được: “Tiểu thư, người còn lo lắng cho nàng ta sao, bây giờ Thuần Thân Vương sắp bị người ta cướp đi rồi.”
Giang Tiểu Lâu liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt từ từ trở nên lạnh nhạt, “Hắn không phải của ta, không thể gọi là cướp.”
Tiểu Điệp tự giác đã lỡ lời, rồi lại không cam lòng: “Thuần Thân Vương tốt với tiểu thư như vậy, không lẽ người không cảm nhận được tâm ý của ngài ấy sao?”
Giang Tiểu Lâu chỉ trầm mặc, lẳng lặng suy nghĩ tâm sự của mình, không lập tức trả lời.
Một lúc lâu, Tiểu Điệp mới cả gan hỏi: “Tiểu thư, người nghĩ ra được cách gì sao?”
Giang Tiểu Lâu nheo mắt lại: “Nếu Bùi Tuyên không chịu nhận tội, vậy chúng ta phải nghĩ cách khác rồi.”
Tiểu Điệp gần như kinh hoàng đến nói không ra lời, đột nhiên giậm chân một cái: “Tiểu thư, đến lúc này rồi người còn nghĩ chuyện này sao?”
“Đi, lập tức bí mật đưa thư cho Ngũ Thuần Phong.”
Tối hôm đó, Ngũ Thuần Phong gặp mặt Giang Tiểu Lâu trong một căn nhà dân dã, Giang Tiểu Lâu đích thân dặn dò chuyện quan trọng, Ngũ Thuần Phong hiểu ý, lập tức quay về sắp xếp.
Hai ngày sau, hoàng đế tản bộ trong ngự hoa viên, đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ có thứ gì đang ngọ nguậy khiến bụi cỏ không ngừng dao động, hắn nhất thời kinh hãi lệnh cho cấm quân đi kiểm tra. Khi mọi người đến gần mới phát hiện một con mãng xà đang nằm thoi thóp trong bụi cỏ. hoàng đế sửng sốt liền lớn tiếng nói: “Nhanh, đi mời Ngũ đạo trưởng đến.”
Từ sau khi chuyện của Bùi Tuyên xảy ra, hoàng đế phát giác Ngũ Thuần Phong đoán việc như thần, thường hay gọi hắn vào cung bầu bạn bên cạnh. Ngũ Thuần Phong chạy như bay đến, không tới nửa canh giờ đã xuất hiện trước mắt hoàng đế, giờ khắc này con mãng xà kia đã chết, sắc mặt hoàng đế gần như trắng bệch: “Đạo thưởng, chuyện này là sao?”
Xưa nay hoàng gia rất tin tưởng các dấu hiệu, Ngũ Thuần Phong bình tĩnh hơi thở, trầm ngâm nói: “Bệ hạ, đây là điềm xấu.”
Dĩ nhiên hoàng đế biết đây là điềm xấu, một con mãng xà lại nằm chết ở ngự hoa viên, đúng là làm người ta kinh hãi vô cùng. Ánh mắt của hắn dừng lại trên người con mãng xà, sắc mặt tái nhợt: “Đang yên đang lành sao lại có điềm xấu?”
Ngũ Thuần Phong không nhanh không chậm nói: “Hồi bẩm bệ hạ, chờ thần xem quẻ một lát mới có thể nói cho bệ hạ biết là nguyên nhân gì.”
Hoàng đế gật đầu, dặn dò: “Trẫm muốn biết đáp án thật nhanh.”
Nửa canh giờ sau, Ngũ Thuần Phong dùng mai rùa bói xong một quẻ, nói với hoàng đế đang chờ bên cạnh: “Bệ hạ, đầu mãng xà hướng về phía nam, chứng minh tai họa xảy ra ở hướng nam.”
Hoàng đế nhíu mày, gần hai năm qua đều thái bình vô sự, tai họa từ đâu tới? Trong lòng hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Phía nam, ý ngươi là chuyện Mạnh Hoạch tạo phản hai năm trước?”
Trong các châu huyện ở Đại Chu, ngoại trừ người Hán ra cũng không không ít bộ tộc thiểu số nắm quyền, Mạnh Hoạch này chính là một thủ lĩnh người Khương trong số đó. Tổ tiên người Khương trước kia đi theo hoàng đế khai quốc giành chính quyền, có được công lao to lớn, nhưng Thái tổ hoàng đế cho là họ không dễ quản lý, liền phân những người này đến nơi xa xôi lạnh lẽo, đồng thời phái trọng binh canh giữ, ngừa bọn họ phạm thượng làm loạn. Đa số họ đều hòa thuận với người Hán, chỉ có một số ít là gây sự. Lúc trước Mạnh Hoạch người Khương khởi binh, hoàng đế giận tím mặt, lệnh Bùi Tuyên lãnh binh chinh phạt, Bùi Tuyên đại phá quân đội của Mạnh Hoạch, tru diệt Mạnh Hoạch và dư đảng của hắn hơn một vạn người. Vì việc này mà hoàng đế ca ngợi Bùi Tuyên hết lời, nếu như nói là binh họa thì chỉ có thể là việc này.
Hoàng đế đầy ngờ vực: “Binh họa này đã xảy ra từ lâu, Mạch Hoạch cũng đã đền tội, bây giờ lại có chuyện gì nữa?”
Ngũ Thuần Phong lắc lắc đầu: “Mạnh Hoạch chính là phản tướng, sau khi chết vẫn đeo bám vào thân mãng xà, muốn phạm thượng làm loạn. Bệ hạ, trước đó vài ngày không phải người hay thấy đau đầu sao, chính là âm hồn của tên phản tướng Mạnh Hoạch này không tan, muốn nguyền rủa bệ hạ, mới có tai họa này.”
Hoàng đế chấn động, thất thanh nói: “Quả thật vậy sao?”
“Bệ hạ, vi thần tuyệt không dám ăn nói linh tinh.”
“Vậy nên giải quyết thế nào?” Trong mắt hoàng đế có một tia cấp bách.
Càng là người quyền cao chức trọng, càng tin tưởng những lời nói vô căn cứ này, vì bọn họ lo lắng quyền lực của mình bị uy hiếp, cho nên Ngũ Thuần Phong một đòn trúng đích, hắn trầm ngâm chốc lát mới nói: “Thi thể của Mạnh Hoạch Hoạch…bây giờ ở đâu?”
Hoàng đế không nhớ rõ việc này liền nhìn thái giám bên cạnh, tiểu thái giám vội trả lời: “Bẩm bệ hạ, lúc trước Bùi Tuyên cắt đầu Mạnh Hoạch dâng lên bệ hạ, thi thể thì vẫn để ở Phòng Châu.”
Đầu một nơi thân một nẻo, mãi mãi bị trấn áp, đây là cách làm từ xưa đến nay.
Ngũ Thuần Phong thấy tất cả đều phát triển theo dự liệu của Giang Tiểu Lâu, liền không chút do dự nói: “Xin bệ hạ lập tức sai người đem thi thể vào kinh thành, thảo dân sẽ có cách tiêu tai giải nạn