Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 154 - Chương 133.2

Trước Sau

break
Sau đó, bà thấy muội muội đang mang thai không nơi nương tựa, trong lòng vừa đố kỵ vừa thương xót. Cuối cùng bà giữ muội muội lại, dốc lòng chăm sóc, bảo vệ, không vì cái gì khác, chỉ vì cốt nhục trong bụng muội muội là huyết mạch cuối cùng người đó lưu lại trên đời. Kinh thành nguy hiểm, Cao Dương Vương phủ càng nguy cơ tứ phía, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại hai mẹ con họ nữa, nhưng Độc Cô Liên Thành lại trở về. Dung mạo của hắn quá giống phụ thân, khi nhìn thấy hắn, Hoàng hậu không thể kềm chế được sự kinh ngạc và mừng rỡ trong lòng, gần như không phân biệt được là thật hay ảo.

Độc Cô Liên Thành cúi đầu xuống, không nhìn vào mắt Hoàng hậu nữa, mà bà cũng giống như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, ánh mắt từ từ trở nên nhu hòa, như mẹ con bình thường mà nhìn Độc Cô Liên Thành: “Bệ hạ tu sửa tòa tông miếu này, dụng ý là gì con có biết không?”

Độc Cô Liên Thành suy nghĩ một chút mới nói: “Xin Hoàng hậu nương nương chỉ dạy.”

Hoàng hậu trầm mặc chốc lát, thoáng nở nụ cười: “Bệ hạ có ý truy phong phụ thân của con, Đức Hinh Thái tử quá cố.”

Truy phong? Độc Cô Liên Thành nhẹ nhàng nhíu mày, đôi mắt thâm sâu không có bất kỳ tâm tình gì, nhưng hắn đã hiểu rõ tâm ý Hoàng hậu.

Hoàng hậu cười vui vẻ: “Không sai, bệ hạ muốn truy phong Đức Hinh Thái tử thành Văn Nguyên đế.”

Về văn thì hiền từ thông minh yêu dân, võ thì bình định được loạn đảng, hành vi chính trực đạo đức, đúng là một phong hiệu đẹp. Độc Cô Liên Thành hiểu rõ, hoàng đế truy phong Đức Hinh Thái tử, một là biểu hiện tưởng nhớ hoàng huynh, hay là ban ân cho Độc Cô Liên Thành, một mũi tên hạ hai chim. Biểu hiện của Độc Cô Liên Thành lạnh nhạt, khẽ mỉm cười: “Đa tạ ân điển của bệ hạ.”

Hắn hẳn là phải cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu bái tạ, nhưng nếu làm vậy thì hắn không phải Độc Cô Liên Thành nữa. Hoàng hậu nhìn Độc Cô Liên Thành, có chút ngạc nhiên, chợt cười khẽ: “Con là đứa trẻ ngoan, không phụ lòng kỳ vọng của mẹ con. Nếu phụ thân con còn sống, ông ấy cũng sẽ cảm thấy rất vui mừng, có đứa con như vậy thì còn mong gì hơn.” Cuối cùng Hoàng hậu nói đến chỗ quan trọng nhất: “Ta nhớ năm nay con cũng không còn nhỏ, Thái tử khi ở tuổi của con đã sớm có cháu cho hoàng gia rồi, dòng của Đức Hinh Thái tử chỉ còn một mình con là con trai, phải sớm ngày thành thân để kéo dài huyết thống. Nếu con không ngại, ta có một mối hôn sự vô cùng tốt đây.” Bà nói đến đây, nụ cười trên mặt càng sâu, “Vị cô nương này xuất thân danh môn, có học có lễ nghĩa, dung mạo cũng vô cùng mỹ lệ, ta tin là con sẽ rất hài lòng.”

Độc Cô Liên Thành lại không chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Cảm tạ hảo ý của Hoàng hậu nương nương, chỉ là tạm thời Liên Thành không thể thành thân.”

“Tại sao?” Trên mặt Hoàng hậu nương nương lộ ra vẻ kinh ngạc.

Độc Cô Liên Thành chậm rãi nói: “Bẩm nương nương, vì dưỡng phụ của Liên Thành vừa qua đời, theo quy củ con muốn giữ đạo hiếu ba năm, mới coi như tận hiếu đạo.”

Hoàng hậu ôn nhu nói: “Đứa nhỏ này thật là, Tạ Khang Hà không phải cha ruột con, con cũng không được ghi tên vào tộc phổ Tạ gia, có gì mà phải giữ đạo hiếu. Con là con cháu hoàng thất, là huyết thống của Đức Hinh Thái tử, nếu giữ đạo hiếu cho một thương nhân chẳng phải là làm bẩn uy danh phụ thân con, khiến ông ấy bị người ta chê cười? Huống chi sau khi Tạ Khang Hà mất, Tạ gia đã đuổi con ra khỏi Tạ phủ, con quên rồi sao? Về tình về lý đều không cần phải làm vậy.”

Vẻ mặt Độc Cô Liên Thành kiên quyết: “Hoàng hậu nương nương, tuy Tạ Khang Hà không phải cha ruột của con, nhưng ông ấy có ân tái tạo, nếu không có ông ấy thì con và mẫu thân đã biến thành bộ xương khô. Con có ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ ông ấy, dù thế nào cũng không thể quên.”

Hoàng hậu nhìn thẳng vào mắt hắn, đáy mắt có vẻ dò xét: “Giữ đạo hiếu là giả, trong lòng có người khác là thật. Ta nghe nói, con và Minh Nguyệt quận chúa rất thân thiết, việc này có đúng không?”

Không biết từ lúc nào tất cả mọi người đều lui ra hết, trong đại điện chỉ còn lại hai người, hoàn cảnh yên tĩnh khác thường.

Độc Cô Liên Thành không chần chừ: “Hoàng hậu nương nương, Giang Tiểu Lâu là bạn cũ của con.”

“Bạn cũ?” Trên mặt Hoàng hậu mang theo ý cười, nụ cười như hồ nước bị đóng băng, khí lạnh tỏa ra: “Con đừng giấu ta, nếu chỉ là bạn cũ thì ngày nàng ta bị hổ tập kích sao con lại lo lắng như vậy? Tuy ta quen con chưa lâu nhưng hiểu rõ tính tình của con, con sẽ không vì một người bạn bình thường mà lo lắng, thậm chí không tiếc hy sinh thân mình mà bảo vệ.” Giọng nói Hoàng hậu lạnh lẽo, như muốn xâm nhập thẳng vào cơ thể người khác, “Liên Thành, ta phải nhắc nhở con, quả thật Giang Tiểu Lâu xinh đẹp, tính tình cũng cương liệt, nhưng đáng tiếc xuất thân quá thấp, không xứng với con. Trên người con chảy dòng máu hoàng thất cao quý, không thể làm thông gia với nữ nhi thương hộ.”

Độc Cô Liên Thành chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn thẳng vào Hoàng hậu: “Dám hỏi một câu, tại sao trước kia Hoàng hậu lại ủng hộ chuyện Tam hoàng tử và Minh Nguyệt quận chúa thành thân?”

Hoàng hậu biến sắc, mắt hầu như híp thành một đường: “To gan, từ khi nào mà con có quyền chất vấn ta?”

Trên mặt Độc Cô Liên Thành không chút kinh hoảng bất an, ngược lại vô cùng bình tĩnh thong dong: “Nương nương, vi thần chỉ nói thật thôi, vì sao nương nương không chịu giải đáp?”

Hoàng hậu cười lạnh, đôi mắt không còn tỏa sáng nữa, chỉ nở nụ cười: “Con là người thông minh, dĩ nhiên là biết lý do.”

Dĩ nhiên Độc Cô Liên Thành biết, không chỉ hắn biết mà Giang Tiểu Lâu cũng biết rất rõ. Bề ngoài tuy Hoàng hậu đánh giá cao Giang Tiểu Lâu nhưng cũng không che giấu được sự xem thường. Giang Tiểu Lâu chỉ là nữ nhi thương hộ lại leo lên được Khánh Vương phủ, trở thành Minh Nguyệt quận chúa, đó đã là cực hạn, không thể lên cao được nữa. Hoàng hậu đem gả nàng cho Tam hoàng tử, một là chế ngự Thái tử, hai là lôi kéo Tam hoàng tử, ba là đề bạt Giang Tiểu Lâu. Nhưng Tam hoàng tử và những người khác đều quên một chuyện quan trọng, Hoàng hậu đề bạt như vậy bởi vì Độc Cô Khắc không phải là người được bà lựa chọn làm người kế thừa. Thử nghĩ đi, nếu Hoàng hậu thật sự chọn Độc Cô Khắc làm người kế vị, sao bà lại để cho Giang Tiểu Lâu trở thành Thái tử phi tương lai. Cho nên, bà chỉ vì muốn cảnh cáo Thái tử mà thôi, không hề có ý nghĩ thay đổi người thừa kế.

Điểm ngu xuẩn nhất của Độc Cô Khắc chính là không thấy rõ điểm này, không, có thể không phải là hắn không thấy, chỉ là không chịu thừa nhận mà thôi. Hắn không muốn thừa nhận mình không còn cơ hội nào, càng không muốn thừa hận Hoàng hậu không hề có ý định chống đỡ hắn. Giang Tiểu Lâu chính là nhìn thấy quá rõ cho nên mới nhất định không chịu trèo cao. Nàng không muốn làm bia đỡ đạn cho đấu đá của người khác, càng không muốn bị Hoàng hậu dẫm nát dưới chân, cho nên trực tiếp mượn tay Thái tử để đẩy Hách Liên Tuệ ra chắn trước mặt mình. Người phải chen chúc giữa Hoàng hậu, Thái tử và Độc Cô Khắc nhất định sẽ không có chỗ nào tốt, nguyên nhân rất đơn giản, một khi Thái tử tỉnh ngộ, Hoàng hậu lập tức sẽ vứt bỏ Tam hoàng tử, chống đỡ Thái tử.

“Xem ra, Giang Tiểu Lâu là một đứa nhỏ rất biết tính toán, nàng ta nhìn sự việc rất rõ ràng, người như vậy thật không thú vị.” Hoàng hậu hời hợt nói, “Ta biết con thích Giang Tiểu Lâu, nhưng nam nhi nên lấy đại nghiệp làm trọng, nữ tử như nàng ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Quan trọng hơn chính là, nàng ta không phải là một người thông minh thật sự.”

Thấy Độc Cô Liên Thành lạnh lùng, rõ ràng là không muốn tỏ thái độ, Hoàng hậu lại thở dài tiếp tục nói: “Một người thông minh thật sự sẽ không để lộ sắc bén ra hết, càng sẽ không tự đẩy mình vào góc tường. Giang Tiểu Lâu vì báo thù mà đã hãm vào quá sâu, cuối cùng sẽ bị thù hận hủy hoại, con đi kéo nàng ta cũng không kéo lên được.”

Trong mắt Hoàng hậu, Giang Tiểu Lâu chẳng qua chỉ là một quân cờ quan trọng, nếu Hoàng hậu cất nhắc thì địa vị của nàng còn có thể lên cao, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, nàng mãi mãi sẽ không thể ngồi vào bàn cờ, trở thành người chơi cờ. Kiến thức của nàng từ từ tăng trưởng, địa vị cũng ngày càng cao, dã tâm của Giang Tiểu Lâu cũng sẽ không ngừng bành trướng, sẽ có ngày Hoàng hậu không cần quân cờ này nữa, đến khi đó tình cảnh của nàng sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Trong nhất thời bầu không khí cực kỳ ngột ngạt, như sự yên tĩnh trước cơn giông tố.

Độc Cô Liên Thành không đồng ý với suy nghĩ này của Hoàng hậu, ai cũng thấy Giang Tiểu Lâu rất yếu ớt, có thể lợi dụng bất cứ lúc nào. Nhưng trên thực tế nàng rất kiên trì, rất bình tĩnh, quá khứ khuất nhục làm cho nàng trở thành một nữ tử rắn rỏi. Ở Khánh Vương phủ, nàng từng có vô số cơ hội ra tay với Hách Liên Tiếu và Hách Liên Tuệ, nhưng nàng không làm, tại sao? Vì nàng biết Hoàng hậu đang nhìn mình chằm chằm, đánh giá nàng, khảo sát nàng. Nếu nàng manh động thì sẽ ảnh hưởng tới cách nhìn của Hoàng hậu. Một khi bị đối phương xem là nhân vật nguy hiểm, Giang Tiểu Lâu sẽ rơi từ trên cao xuống. Vì đạt được mục đích, nàng trước sau không chút biến sắc, khiến cho kẻ địch vì tư lợi mà tự giết nhau, mình chỉ ngồi xem hưởng lợi, người



break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc