Xuất Qũy Ác Ý (Quyến Rũ Bạn Thân Của Bạn Trai)

Chương 9

Trước Sau

break

Lục Tễ vội xả qua loa rồi bước ra. Ôn Thư vẫn đợi ở cửa, mặc váy ngủ, tóc xõa xuống vai.

Vừa làm chuyện kia xong, lòng anh rối tung tung rối mù chẳng dám liếc cô lấy một cái mà vội né người bước khỏi phòng tắm.

“Tôi xong rồi, cô vào đi.”

Anh vừa định rời đi thì tay bị Ôn Thư nắm lấy.

Ngón tay ấm nóng mang theo nhiệt độ cơ thể cô chạm lên cánh tay anh, kéo theo vài mảnh ký ức mơ hồ bỗng trở nên rõ rệt.

“Anh…” Ôn Thư đột nhiên gọi.

Trong khoảnh khắc đó, Lục Tễ có cảm giác tim mình nhảy dồn lên tận cổ, nhưng anh vẫn cố giữ vẻ bình thản.

“Gì?”

Ôn Thư giơ tay chỉ cổ áo Lục Tễ: “Hình như anh mặc áo ngược rồi.”

Lục Tễ hoảng hốt chạy thẳng về phòng khách. Trong phòng tắm còn vang ra tiếng sột soạt, mà anh thì vẫn như cảm thấy hơi ấm trên ngón tay Ôn Thư còn nguyên trên cánh tay mình.

Ôn Thư cúi đầu nhìn vào góc gạch nơi còn sót lại vết nước trắng chưa được dội sạch, vừa rồi cô nghe rất rõ—

Lục Tễ ở trong nhà vệ sinh tự thỏa mãn, miệng còn gọi tên cô.

Chuyện này còn thuận lợi hơn Ôn Thư tưởng, cô thậm chí chưa cần ra tay dụ dỗ gì nhiều, Lục Tễ đã mắc câu rồi.

Sáng nay Ôn Thư có tiết sớm, cô rửa mặt qua loa rồi trang điểm nhẹ, chuẩn bị ra ngoài.

Lúc đó Lục Tễ vẫn ngồi trên ghế sofa, ánh mắt mơ hồ liếc về phía cô.

“Anh không đi học à?” Ôn Thư khách sáo hỏi thăm.

Lục Tễ giống như bị hoảng sợ, trừng mắt nhìn cô: “Tôi… tôi sáng nay không có tiết.”

Ôn Thư hiểu ý, mỉm cười, cúi người mở tủ lấy giày.

Hôm nay cô mặc váy ôm dài màu đen có xẻ tà, áo xanh lam kiểu Klein, mái tóc dài uốn lượn nhẹ nhàng buông xõa.

Khi cúi xuống, tà váy tách nhẹ sang một bên, để lộ đôi chân dài trắng ngần ẩn hiện.

Ánh mắt của Lục Tễ vừa rơi vào đó thì không thể dời đi. Chiếc váy bó làm nổi bật rõ ràng từng đường cong cơ thể Ôn Thư, vòng eo mảnh khảnh không đầy một vòng tay, và phần hông đầy đặn căng tròn…

“Vậy tôi đi trước đây.” Ôn Thư quay đầu chào anh.

Lục Tễ vội vàng thu ánh mắt lại, hai tai đỏ đến mức như sắp nhỏ máu. May mà Ôn Thư không đợi anh đáp lời, chỉ là một câu chào xã giao, nói xong thì lập tức rời khỏi nhà.

Cửa đóng “rầm” một tiếng, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng tim Lục Tễ đập loạn như sấm.

Anh lại cứng lên rồi.

Rốt cuộc là anh khao khát tới mức nào, vừa mới xuất tinh chưa được bao lâu mà đã lại cứng như vậy.

Khác hẳn với sự sụp đổ của Lục Tễ, tâm trạng của Ôn Thư hôm nay rất tốt. Tối qua lại được quan sát cận cảnh cơ bắp của Lục Tễ, bài tập mỹ thuật của cô thuận lợi vô cùng.

Trong bài vẽ là một nam sinh không có mặt, cởi trần cầm bóng rổ bật nhảy ném rổ, mỗi động tác đều toát lên sự sống động và quyến rũ của cơ thể nam giới.

Bài của Ôn Thư đạt điểm rất cao, thậm chí còn được thầy giáo lấy làm ví dụ cho cả lớp xem.

Cô tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, ai ngờ bức vẽ đó lại truyền cảm hứng cho thầy. Buổi học chiều hôm đó, thầy giáo trực tiếp mời người từ câu lạc bộ bóng rổ đến làm mẫu.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc