“Trước giờ mấy bài vẽ của các em trông đều cứng nhắc thiếu sức sống. Vừa thấy trai đẹp có cơ bắp là mắt sáng rỡ ngay! Đừng nói thầy không quan tâm các em nhé, thầy đã tự mình sang bên bóng rổ mời trai đẹp về đây làm mẫu rồi. Để xem còn ai dám vẽ xấu nữa không!”
Lời thầy vừa dứt, thầy đưa tay ra hiệu ra phía cửa, người kia chầm chậm bước vào.
“Đừng ngại nhé em, đây là cống hiến vì nghệ thuật mà. Cởi áo ra đi.” Thầy giáo vừa đẩy người kia đứng giữa lớp vừa nói.
Ôn Thư vừa gọt xong bút chì, ngẩng đầu lên thì lập tức thấy người đang đứng giữa lớp, là Lục Tễ.
À đúng rồi, Lục Tễ đúng là thành viên câu lạc bộ bóng rổ thật.
Rõ ràng Lục Tễ cũng thấy cô, ánh mắt bối rối, vội vàng dời đi chỗ khác.
Nói đến trai đẹp thì đúng là Lục Tễ nằm trong top đầu của trường. Lần này thầy giáo quả thật không lừa bọn họ.
“Cởi đi chứ, đừng làm mất thời gian của mọi người. Con trai cởi áo thôi mà, đừng có ngại ngùng vậy.” Thầy giáo động viên.
Sắc mặt Lục Tễ hiện rõ vẻ như đang ra pháp trường, anh nhắm mắt lại rồi cởi áo.
Có lẽ vì quá ngại, làn da trên cơ thể cơ bắp rắn chắc của anh mang theo sắc hồng phớt nhẹ, cơ bắp thì rõ ràng và đẹp đẽ như tranh vẽ.
Trong lớp vang lên vài tiếng xuýt xoa khe khẽ, Ôn Thư nghiêng đầu liếc sang thấy bạn nữ bên cạnh đang len lén chụp hình bằng điện thoại.
“Đẹp trai quá đi, là Lục Tễ phải không? Nghe nói anh ấy chưa từng có bạn gái luôn đó…”
“Không phải chứ, tớ nhớ là anh ấy có bạn gái rồi mà…”
Lời thì thầm của bạn học vọng vào tai, Ôn Thư ngước mắt nhìn về phía Lục Tễ. Lúc này anh đã bị thầy giáo hướng dẫn ngồi lên ghế, tạo tư thế cho cả lớp vẽ.
Ôn Thư cầm bút đặt lên giấy vẽ, ánh mắt chậm rãi đi từ cằm Lục Tễ nhìn xuống, từng chút từng chút một.
Toàn thân Lục Tễ cứng đờ như không còn là của mình, anh không thể làm ngơ trước sự hiện diện của Ôn Thư.
Ánh mắt cô như mang sức nặng, tựa như thực sự đang chạm vào da thịt anh mà di chuyển.
Lúc này Lục Tễ vô cùng biết ơn việc sáng nay mình đã vào nhà vệ sinh "giải quyết" trước. Nếu không, chắc chắn giờ phút này anh đã không thể khống chế nổi, cương lên ngay tại chỗ.
Buổi học này đối với Lục Tễ đúng là một màn tra tấn toàn diện. Anh hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Ôn Thư, chỉ có thể cụp mắt, ra sức đè nén ngọn lửa khao khát đang sục sôi trong lòng.
Rõ ràng người trần trụi là anh, nhưng người bị du͙© vọиɠ dày vò lại cũng chính là anh.
Cuối cùng cũng hết tiết, Lục Tễ gần như chạy trốn khỏi lớp, vừa mặc áo xong chuẩn bị rời đi thì Ôn Thư bỗng gọi anh lại.
“Lục Tễ.” Giọng của Ôn Thư mềm mại, cô luôn nói chuyện chậm rãi, như một dòng suối trong mát chảy qua lòng người.
Tuy nhẹ nhàng nhưng lại có sức mạnh vô hình.
Chân Lục Tễ vừa bước ra khỏi cửa lập tức bất giác thu về. Lúc này trong lớp chỉ còn lại vài người đang dọn đồ.
Lục Tễ cứng đờ quay đầu lại, thấy Ôn Thư đang đi về phía mình.
Càng lúc càng gần, đến khi cô giơ tay là có thể chạm vào anh.
“Ôn Thư, cô—” Giọng Lục Tễ đột ngột ngưng lại.