Anh không còn tâm trí nào để ngủ tiếp, nên nhân lúc cả nhà còn chưa ai thức dậy, anh vơ lấy quần áo rồi chui vào phòng tắm.
Lúc cởi đồ, anh mới phát hiện hai bên vạt áo dính thứ gì đó. Một bên vẫn còn lờ mờ vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chính mình, còn bên kia lại không rõ là chất gì.
Anh vội vã tắm rửa sạch sẽ, tiện tay ném luôn cả quần áo lẫn quần dài vào máy giặt. Đến lúc này, đầu óc mơ màng của Lục Tễ mới dần hiện lên vài mảnh ký ức hữu ích.
“Cần tôi giúp không?”
Anh nhớ rõ Ôn Thư đã từng nói câu này với mình. Nhưng chỉ một câu ấy thôi thì chưa thể nói lên điều gì cả. “Giúp” có thể mang nhiều ý nghĩa, không hẳn đồng nghĩa với việc đoạn ký ức kia là thật, chứ không phải một giấc mơ.
Lục Tễ nghĩ vậy, nhưng vật giữa hai chân anh lại vô cùng thành thật mà ngẩng cao đầu lần nữa.
Sống trong nhà của anh em mà lại thầm mơ tưởng bạn gái của người ta, cảm giác tội lỗi không ngừng ập đến, nhưng trong đầu anh lại cứ hiện lên gương mặt của Ôn Thư, còn thứ kia thì mỗi lúc một cứng hơn, đến mức bắt đầu nhức nhối.
Bất đắc dĩ, Lục Tễ đành đưa tay nắm lấy, mong mình có thể giải quyết xong trước khi Ôn Thư và Giang Nhất Hoài tỉnh dậy.
Nhưng trái với mong muốn, anh càng muốn kết thúc sớm thì cơ thể lại càng không phối hợp. Dù đã thử đủ mọi cách, thứ đó vẫn không chịu xuất ra, mà lại càng thêm cứng rắn.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài chợt vang lên tiếng cửa phòng mở. Toàn thân Lục Tễ lập tức căng cứng, anh nín thở, nghe tiếng bước chân qua lại bên ngoài, rồi cửa phòng tắm bị gõ hai tiếng.
“Lục Tễ? Là anh phải không?”
Là giọng của Ôn Thư.
Nhận ra điều đó khiến Lục Tễ bỗng dưng hưng phấn lạ thường. Qua lớp kính mờ mờ của cửa phòng tắm, anh thấp thoáng thấy bóng dáng của cô. Lục Tễ nhìn chằm chằm vào cái bóng ấy, tay anh cũng vô thức tăng tốc.
“Là tôi.” Giọng anh khàn khàn đáp lại.
“Anh còn lâu không?” Ôn Thư lại hỏi.
Giọng nói dịu nhẹ của cô xuyên qua cánh cửa truyền vào tai anh. Có lẽ vì sợ đánh thức Giang Nhất Hoài, nên giọng Ôn Thư khá nhỏ khiến Lục Tễ không khỏi tưởng tượng đến những lời thì thầm nơi gối đầu giữa tình nhân.
“Sắp xong rồi.” Lục Tễ đáp khẽ, bàn tay to siết chặt lấy vật cứng phía dưới, liên tục chuyển động mạnh mẽ.
“Vậy được.”
Ôn Thư nhận lời nhưng không rời đi, vẫn đứng trước cửa. Qua tấm cửa, Lục Tễ có thể thấy rõ cái bóng của cô hắt xuống.
Anh không kìm được mà dán mắt vào bóng dáng ấy, trong đầu tưởng tượng bàn tay của Ôn Thư đang nắm lấy vật nóng bỏng giữa hai chân anh, xoa nắn lên xuống, rồi cuối cùng để anh bắn thật mạnh lên người cô, đến mức cả má cô cũng lấm tấm trắng nóng.
“Ôn Thư…”
Vừa nghĩ đến đó, Lục Tễ thật sự gọi tên cô. Cùng lúc ấy, từng dòng đặc trắng phụt mạnh từ quy đầu bắn ra, văng xuống nền gạch phòng tắm và nhanh chóng bị tia nước từ vòi sen cuốn trôi.
“Anh vừa gọi tên tôi à?”
Giọng Ôn Thư lại vang lên ngoài cửa, tim Lục Tễ còn đang đập loạn vì du͙© vọиɠ, anh nén tiếng thở dốc, thoáng chốc không biết nên đáp thế nào.
May mà Ôn Thư không truy hỏi nữa, chắc cô nghĩ mình nghe nhầm.