Phòng khách chỉ còn tiếng thở gấp của họ, chiếc sofa vẫn tiếp tục kêu ken két theo nhịp đẩy của Lục Tễ, bóng tối như tấm màn che đậy mọi sai lầm.
"Ôn Thư... Ôn Thư." Lục Tễ đột nhiên gọi tên cô, giọng trầm khàn đầy ám ảnh.
Anh xuất tinh.
tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh bắn ra từ hành đầu, Ôn Thư không kịp phòng bị, bị bắn đầy tay, thậm chí còn văng lên váy ngủ, để lại vài vệt ẩm trên vải màu hồng nhạt.
du͙© vọиɠ được giải tỏa, đầu óc say rượu của Lục Tễ cuối cùng cũng tắt ngấm, anh thiếp đi ngay lập tức.
Trong bóng tối chỉ còn tiếng thở nhẹ của Ôn Thư, Lục Tễ đè lên người cô, ngay cả quần cũng chưa kịp mặc.
Cô đẩy vai Lục Tễ, chui ra từ khe hở giữa người anh và sofa, lòng bàn tay đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ kéo thành sợi trắng. Ôn Thư dùng vạt áo của anh lau sạch tay.
Giúp anh tuốt súng quá lâu, giờ dù đã không phải làm nữa nhưng lòng bàn tay cô vẫn còn cảm giác tê rần vì ma sát.
Dưới thân Ôn Thư đã ướt đẫm, âʍ ɦộ ngứa ngáy vì không được thỏa mãn.
Cô liếc nhìn Lục Tễ đang ngủ say bên sofa, ngón tay như lần xuống bên dưới như bị dụ dỗ.
âʍ đa͙σ ướt nhẹp, ngón tay chỉ mới đưa vào nửa đốt đã có cảm giác tê dại.
Ôn Thư di chuyển ngón tay, ấn lên hột le đã sưng đỏ, từng đợt kɧoáı ©ảʍ dâng lên, tai như nghe lại tiếng rên của Lục Tễ khi anh xuất tinh, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này mạnh hơn bất cứ lần nào trước đây.
Ôn Thư buông hờ mi mắt, tay nhanh chóng xoa dịu bản thân, âʍ đa͙σ co thắt, một luồng kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ tràn khắp người, cô run rẩy lên đỉnh.
Không biết có phải vì Lục Tễ đang ở bên hay không, cho dù anh vẫn đang ngủ say thì vẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô nhiều hơn.
Sau khi tự thủ dâm, Ôn Thư chống tay đứng dậy thấy ngón tay ướt nhẹp thì lại chà xát nó vào vạt áo Lục Tễ.
Dù sao cũng là do anh mà ra, anh chịu trách nhiệm dọn dẹp cũng hợp lý.
Ngày hôm sau, Lục Tễ bị lạnh đến tỉnh dậy.
Xưa nay thân nhiệt của anh vẫn luôn rất cao, chuyện bị rét mà thức giấc vốn rất hiếm, huống chi lúc này đang là giữa mùa hè.
Anh lờ mờ mở mắt ra, trời đã sáng, ánh nắng len qua khe hở của rèm cửa chưa kéo kỹ rọi vào trong phòng.
Phải mất một lúc, Lục Tễ mới cảm nhận được cảm giác mệt mỏi. Anh phát hiện mình đã ngủ suốt đêm trong khe hẹp giữa ghế sô-pha và bàn trà.
Anh chống tay ngồi dậy, vừa cử động mới kinh ngạc nhận ra, chiếc quần trên người anh đã tụt xuống đến đùi, giữa hai chân là vật kia đang cương lên theo phản ứng buổi sáng, phơi bày ra không chút che đậy.
Lục Tễ giật mình bật dậy, vội vàng kéo quần lên, động tác luống cuống. Việc đầu tiên anh làm là ngẩng đầu nhìn về phía phòng của Ôn Thư.
May mà cửa phòng vẫn đóng chặt, xem ra không có ai bước ra ngoài.
Lục Tễ thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp thở hết, trong đầu lại chợt lóe lên một hình ảnh vô cùng trần trụi.
Một bàn tay trắng nõn thon dài đang nắm lấy vật thể thô to giữa hai chân anh, nhẹ nhàng lên xuống ve vuốt.
Cảnh tượng đó quá đỗi hoang đường, khiến Lục Tễ nhất thời không phân biệt nổi rốt cuộc đó là ký ức thật sự, hay chỉ là một giấc mộng xuân thái quá khi ngủ.