Hơi thở Lục Tễ đột nhiên gấp gáp, dù trong ánh sáng mờ vẫn có thể thấy đôi mắt anh đỏ lên vì kìm nén.
Dưới tác động của rượu, anh đã hoàn toàn bị du͙© vọиɠ nuốt chửng lý trí.
"Giúp tôi... cái gì?"
Lục Tễ cố gắng giữ chút tỉnh táo cuối cùng, không biết nên hy vọng mình hiểu sai hay hiểu đúng.
Đạo đức và du͙© vọиɠ giằng xé anh, và công tắc quyết định cán cân nghiêng về phía nào nằm trong tay Ôn Thư.
Ôn Thư không nói gì, chỉ đưa tay lên trượt từ ngực Lục Tễ trượt xuống bụng săn chắc, dừng lại ở hông, nắm lấy thứ đã cứng đến mức trướng đau nhức qua lớp vải.
Lục Tễ cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu đứt phựt. Anh gấp gáp nắm lấy cổ tay Ôn Thư, ấn mạnh bàn tay mềm mại đó vào cây hàng căng cứng đó.
Cây hàng dưới thân Lục Tể cứng đến mức như muốn xé tan lớp quần, anh vô thức đẩy hông, liên tục cọ xát vào lòng bàn tay Ôn Thư.
Chiếc sofa phòng khách đã cũ kỹ, rung lên ken két dưới những chuyển động dữ dội.
Cả Ôn Thư lẫn Lục Tễ đều không quan tâm, để mặc âm thanh đó trở nên rõ ràng hơn trong bóng tối.
Chiếc quần bó sát khiến Lục Tễ khó chịu, anh hơi nâng người lên, kéo dây quần ra, rồi Ôn Thư đặt tay lên mép quần kéo xuống.
Lục Tễ cảm thấy toàn bộ máu trong người dồn xuống một chỗ, chưa bao giờ anh hưng phấn đến thế.
Chỉ một ánh mắt, một cử động của Ôn Thư cũng khiến toàn thân anh nóng bừng.
Khi quần được kéo xuống, dươиɠ ѵậŧ thô dài của Lục Tễ bật ra, đập vào cổ tay Ôn Thư với tiếng "bốp" rõ ràng.
Màu trắng tinh khiết và màu đen thẫm.
Lục Tễ từ lâu đã nhận ra, da Ôn Thư trắng đến mức như chưa từng tiếp xúc với ánh mặt trời, trắng như tuyết.
Và giờ đây, làn da đó áp sát vào cậu nhỏ thô to của anh, khiến nó căng cứng vì hưng phấn.
Ôn Thư di chuyển ngón tay nắm lấy, nhưng nó quá to, một tay cô không thể ôm trọn, đành phải dùng cả hai tay siết chặt lấy thân dươиɠ ѵậŧ đầy gân xanh.
Thô quá, nóng quá.
Ôn Thư nhìn chằm chằm vào cậu nhỏ đang rung động trong lòng bàn tay, dưới thân cô đã ướt sũng, chất liệu cotton của qυầи ɭóŧ dính chặt vào khe âʍ ɦộ.
Cô khẽ cử động chân, chất lỏng nhờn từ sâu bên trong lại trào ra nhiều hơn, như thể bị mất kiểm soát.
Thứ to lớn như thế này đâm vào liệu có thực sự thoải mái không?
Nghĩ vậy, ngón tay cô vô thức siết chặt hơn khiến Lục Tễ rên lên một tiếng, dươиɠ ѵậŧ lại phồng to thêm.
"To quá." Ôn Thư lỡ miệng thốt ra.
Ánh mắt Lục Tễ tối sầm, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đuôi mắt hơi cong, dưới đồng tử có một nốt ruồi đỏ mọng, phải lại gần mới thấy rõ.
Chắc cô ấy hay khóc lắm.
Đó là suy nghĩ đầu tiên của Lục Tễ.
Muốn làm cô ấy khóc thật nhiều.
Đó là suy nghĩ thứ hai.
Trước khi anh kịp nghĩ thêm, kɧoáı ©ảʍ dồn dập, anh vô thức đẩy hông nhanh hơn, thỏa mãn du͙© vọиɠ trong lòng bàn tay Ôn Thư.
Đây là lần đầu tiên Ôn Thư chạm vào dươиɠ ѵậŧ đàn ông, thứ này to và dài như cánh tay trẻ con, thân đầy gân xanh nổi lên, đầu hành liên tục rỉ ra chất lỏng trong suốt.
Cô khẽ siết tay vuốt vài cái, Lục Tễ đã sướиɠ như lên tận mây xanh, lông mày nhíu chặt, cậu nhỏ dưới thân giật giật như sinh vật sống.