Ngón tay Ôn Thư hơi run, nhưng vẫn vững vàng nắm lấy.
Hơi thở của Lục Tễ khựng lại một thoáng. Anh không nghĩ Ôn Thư sẽ chủ động nắm lấy tay mình như vậy. Đôi tay mềm mại lạnh nhẹ như nước, ôm lấy cánh tay anh, không hề có chút xương cốt nào.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Lục Tễ gần như mất kiểm soát. Anh không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh bàn tay này đang cầm lấy… thứ khác, cây hàng căng đầy máu nóng bị cô nắm chặt… hình ảnh ấy khiến người ta huyết mạch sôi trào.
“Đi thôi.” Thấy Lục Tễ vẫn đứng yên, Ôn Thư nhẹ giọng nhắc nhở.
Lục Tễ giật mình hoàn hồn, chợt nhận ra bản thân vừa rồi đang tưởng tượng những điều dơ bẩn gì đó, lập tức cảm thấy xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Người anh em thân thiết nhất của anh vẫn còn nằm ngay bên cạnh, vậy mà anh lại đang mường tượng ra cảnh bạn gái của người ta dùng tay giúp mình thủ dâm.
Thật thấp hèn.
Lục Tễ, từ khi nào mày trở thành loại người hạ tiện như thế?
Nhưng những lời mắng nhiếc ấy lại chẳng thể xua đi được mớ suy nghĩ dơ bẩn kia. Tay Ôn Thư vẫn đang đỡ lấy cánh tay anh, nhiệt độ cơ thể cô truyền qua làn da anh một cách rõ rệt, kèm theo hương hoa mê hoặc anh vừa hít phải lúc sáng.
du͙© vọиɠ trong người mỗi lúc một mãnh liệt trào dâng, Lục Tễ đành phải bước nhanh hơn, chỉ mong phản ứng nơi thân dưới không bị Ôn Thư phát hiện.
Dù anh có ham muốn mạnh hơn người bình thường, nhưng cũng không phải loại dã thú lúc nào cũng phát tình. Những buổi sáng thường chỉ cần "giải quyết" một lần là đủ. Thế mà hôm nay, sau khi đã thủ dâm hai lần, chỉ vì một cái chạm tay mềm mại của Ôn Thư mà anh vẫn không thể khống chế được phản ứng của mình.
Từ phòng ngủ ra đến phòng khách chỉ mấy bước, nhưng với Lục Tễ mà nói, chẳng khác nào đi cả vạn dặm.
Dưới thân dưới, du͙© vọиɠ cương cứng đến mức đau đớn, bị lớp vải quần siết chặt lấy, từng cơn nhức buốt truyền lên khiến anh khổ sở đến cực điểm.
“Anh không khỏe à?”
Thấy sắc mặt Lục Tễ hơi nhăn nhó, Ôn Thư lịch sự lên tiếng hỏi han.
Lục Tễ lại như bị giật mình, quay đầu nhìn cô đầy kinh ngạc, chân lảo đảo một cái, kéo theo cô ngã thẳng xuống ghế sofa.
Cả hai lập tức đổ nhào vào nhau, Ôn Thư bị Lục Tễ đè lên, hơi thở nóng rực của anh phả vào bên má cô, mang theo từng cơn tê dại như điện giật.
Một vật cứng rắn và to lớn đang cọ sát nơi eo cô, tất nhiên Ôn Thư biết đó là gì. Từ lúc Lục Tễ bắt đầu cương lên, ánh mắt cô gần như chưa từng rời khỏi chỗ đó.
Hôm nay, Lục Tễ lại mặc quần thể ȶᏂασ màu xám.
Phòng khách tắt đèn, chỉ có ánh sáng mờ nhạt lọt ra từ phòng ngủ của Giang Nhất Hoài.
Không gian tối tăm càng tô đậm bầu không khí mơ hồ đầy ám muội.
Ôn Thư ngước mắt nhìn Lục Tễ đang chống tay trên người cô, đôi mắt sắc lạnh của anh trong bóng tối trở nên dịu dàng hơn, đồng tử đen thẫm như vực sâu, ngập tràn du͙© vọиɠ cuồn cuộn tựa sóng lớn.
Không khí lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của hai người, nhịp điệu mạnh mẽ như sắp thoát khỏi lồng ngực.
"Có cần tôi giúp không?" Giọng Ôn Thư vang lên trong bóng tối, bình thản như đang hỏi anh đã ăn sáng chưa.