Xuất Qũy Ác Ý (Quyến Rũ Bạn Thân Của Bạn Trai)

Chương 12

Trước Sau

break

Vừa nói, Tề Ngạn vừa liếc nhìn Ôn Thư rồi chuyển mắt sang Lục Tễ đứng cạnh cô, ánh mắt lập tức sáng lên thêm mấy phần.

“Cả anh chàng đẹp trai này cũng đi cùng đi! Đông vui mà!”

Ban đầu Giang Nhất Hoài còn định từ chối, nhưng khi Tề Ngạn ghé vào tai nói gì đó, môi hắn mím lại rồi đổi giọng.

“Hay là cùng đi chơi một chút đi, đều là người trong câu lạc bộ nhiếp ảnh cả, có vài người mọi người cũng quen đấy.”

“Tôi không ngại.” Ôn Thư gật đầu đồng ý cô cũng muốn xem thử, Giang Nhất Hoài rốt cuộc còn muốn giở trò gì.

“Lục Tễ?” Giang Nhất Hoài nhìn sang đầy chờ đợi.

“Hả? Tôi… tôi không đi đâu…” Lục Tễ còn chưa kịp từ chối dứt khoát, Tề Ngạn đã bất ngờ nhào tới khoác tay anh.

“Thì ra cậu chính là Lục Tễ à! Đi đi mà đi đi, trong câu lạc bộ có rất nhiều người muốn gặp cậu đó nha! Coi như fanmeeting đi!”

Tề Ngạn tính tình hoạt bát, không cho Lục Tễ cơ hội từ chối mà cứ thế kéo anh xuống lầu.

---

Giang Nhất Hoài là phó hội trưởng của câu lạc bộ nhiếp ảnh, gương mặt ưa nhìn, lại biết cách giao tiếp, hầu hết thành viên đều là bạn hắn.

“Chị dâu tới rồi kìa! Hoan nghênh hoan nghênh!!”

Vừa thấy Ôn Thư xuất hiện, mấy người quen đã bắt đầu trêu đùa ồn ào.

“Ồn cái gì mà ồn, chẳng phải thấy hoài rồi sao.” Giang Nhất Hoài đưa tay gõ lên đầu người cầm đầu, ra vẻ dạy dỗ.

Lục Tễ và Giang Nhất Hoài thân thiết ai cũng biết, nên cũng chẳng xa lạ gì với các thành viên câu lạc bộ, anh chào qua loa rồi ngồi xuống.

Bữa tiệc câu lạc bộ đông người, không khí náo nhiệt, rất nhanh đã có người đề nghị chơi trò chơi. Sau một hồi bàn luận, trò “Quốc vương trò chơi” được đa số phiếu chọn.

Ôn Thư từng chơi trò này. Mỗi người rút một lá bài, người nào rút được lá Quốc vương sẽ được chỉ định hai con số bất kỳ, người giữ số đó phải làm nhiệm vụ. Nếu không làm được hoặc không muốn làm thì phải uống phạt.

Đây là một trò chơi uống rượu kinh điển, mức độ giới hạn có thể thay đổi tùy vào người rút được thẻ Quốc vương.

Vòng đầu tiên, Ôn Thư rút trúng lá số 9, còn Giang Nhất Hoài lại là người rút được lá Quốc vương.

“Em số mấy đấy?” Giang Nhất Hoài quay sang hỏi cô.

Trước mặt người ngoài, Giang Nhất Hoài chưa từng keo kiệt trong việc thể hiện tình cảm, chỉ để đảm bảo thân phận “trai thẳng” của hắn đủ sâu rễ bén gốc.

Hiện tại Ôn Thư cũng không quá bận tâm chuyện bị Giang Nhất Hoài lấy làm công cụ. So với việc hắn mưu tính đến cả tử ©υиɠ của cô thì mấy trò tính toán nhỏ nhặt này chẳng đáng là gì.

Ôn Thư giơ ngón tay tạo thành số 9, lập tức có người kêu lên như bị “ngược cẩu”.

Cô mỉm cười khẽ, ánh mắt vô tình lướt qua Lục Tễ đang ngồi đối diện. Anh cũng đang nhìn về phía cô, lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì.

“Vậy thì số 1 cõng số 3 đi một vòng nhé.” Giang Nhất Hoài nói.

“Tôi là số 3, ai là số 1 vậy?” Tề Ngạn giơ lá bài trong tay, lớn tiếng gọi.

Trong chốc lát, không ai lên tiếng trả lời.

Người ngồi cạnh Lục Tễ nhìn quanh, rồi ghé đầu vào xem bài trong tay anh, lập tức kêu lên: “Số 1 ở đây này!!”

Lúc này Lục Tễ mới hoàn hồn bị người ta đẩy đứng dậy.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc