Sau khi bái sư phụ, có được võ công lợi hại, hắn đã trở nên cường thế và mạnh mẽ, giang hồ chỉ cần nghe biệt danh của hắn là hoảng sợ. Hắn đã không còn là một đứa bé yếu đuối, nghèo túng không có gì trong tay, mặc cho người ta nhào nặn đánh đập nữa rồi. Hắn cũng không hề muốn trở về nơi này. Nhưng hắn vẫn quay về. Chỉ vì nơi này còn có Tử Vũ… còn có nàng…
Nữ nhân ngu ngốc kia, bây giờ lại trở nên xinh đẹp như thế… còn khiến đại ca hắn…
Vị cay của rượu xộc vào mũi Tử Lăng. Hắn đã tận tai nghe thấy tiếng rêи ɾỉ mềm mại của nàng khi nàng ở trong phòng cùng Tử Vũ. Bọn họ không biết đã ái muội với nhau từ khi nào.
“Hừ!”
Trong lòng hắn cũng chỉ vì thế mà bực bội khó chịu, muốn uống rượu để quên đi. Không ngờ, trong lúc giải sầu, Kiều Ly lại chạy tới chỗ này để tắm rửa.
Tử Lăng nhìn chăm chăm vào bóng dáng nữ tử kiều diễm trong tầm nhìn. Lại không biết nghĩ gì, hắn lập tức dùng khinh công nhẹ nhàng nhảy xuống sân gạch ở dưới.
***
Kiều Ly tắm xong xuôi, đã lau khô người, vươn cánh tay lấy y phục vắt ở trên vách. Cánh tay mảnh mai mới đưa giữa chừng, chưa kịp chạm tới chiếc áo thì đột ngột bị lực mạnh kéo về phía sau. Kiều Ly hoảng hốt định hét lên thì một bàn tay thô ráp đã kịp thời bịt miệng nàng lại.
Người nam nhân phía sau mang nàng quay người nửa vòng, áp người nàng vào bức tường ở bên cạnh.
Kiều Ly mở to mắt, nàng đã nhận ra người kia là Tử Lăng. Trong lòng nàng từ sợ hãi bỗng nhiên chuyển sang an tâm vì hắn là đệ đệ của nàng, nhưng rất nhanh nó lại đánh một vòng trở về sợ hãi.
Trái tim nàng loạn nhịp theo cảm xúc thất thường, đập thình thịch. Nàng nhớ ra, trước giờ nàng vẫn luôn sợ hãi người kế đệ này, cách hắn đối xử với nàng ngược hẳn với Tử Vũ. Tử Lăng lạnh lùng, kiêu ngạo, khó ưa, hắn chưa bao giờ thân thiện với nàng.
Tử Lăng một thân y phục đen, cao hơn nàng cả một cái đầu. Lông mi dài rủ xuống che đi tâm tình phức tạp của hắn lóe lên trong đáy mắt. Hắn khẽ nhíu mày, từ từ cúi xuống, đưa khuôn mặt của hắn lại gần khuôn mặt nàng, gần như chỉ trong gang tấc.
“Kiều Ly Tỷ Tỷ!”
Tử Lăng gọi tên nàng xong, môi mím thành một đường thẳng, không nói gì nữa. Một lúc sau, hắn lại cong môi lên, nở một nụ cười đầy tà mị:
“Lâu rồi không gặp tỷ, thực sự tỷ đã thay đổi rất nhiều, đệ suýt nhận không ra!”
Tử Lăng mới về nên đi thăm nàng? Kiều Ly ngây ngốc nghĩ.
Kiều Ly quên luôn bản thân nàng và hắn đang ở trong tình thế không hề thích hợp để làm chuyện thăm hỏi. Mấy năm gần đây ít gặp mặt, hắn đã cao lên, thân thể cường tráng to lớn hơn. Làn da hắn vì phơi sương gió bên ngoài đã ngăm đen đi rất nhiều. Song khuôn mặt tuấn tú quen thuộc cùng đôi mắt sắc lạnh, thỉnh thoảng còn biết trào phúng cười nhạo nàng hình như chưa từng thay đổi.
Tính tình Tử Lăng rất quái dị. Hắn luôn luôn cho nàng cảm giác không đoán trước được, hỉ nộ ái ố thất thường. Nhưng Kiều Ly sợ hắn không chỉ vì như thế, nàng biết một bí mật mà hắn giấu kín, luôn sợ hãi một ngày nào đó sẽ hắn giết nàng để diệt khẩu.
Đôi mắt to tròn tỏ vẻ kinh sợ không che giấu, Kiều Ly hơi rụt người lại, muốn co lại thành một quả bóng, lăn khỏi người hắn. Hành động này của nàng thu hết vào tầm mắt của Tử Lăng, nàng tựa như con thỏ trắng nhát gan, vội vàng trốn đi khi nhìn thấy sói hoang.
Tử Lăng không phải là không biết Kiều Ly sợ mình. Nhưng hắn lại thích nhìn dáng vẻ của nàng như thế này.
“Tỷ không hét lên thì ta sẽ bỏ tay ra! Thế nào?” – Tử Lăng hỏi.
Kiều Ly khẽ gật đầu. Tử Lăng giữ lời hứa, bỏ tay ra khỏi miệng nàng, nhưng hắn cũng chẳng tránh ra, vẫn dí nàng vào trong góc tường.
Không chỉ thế, hắn còn dần dần đưa cơ thể cao lớn dán sát vào thân thể trần trụi của Kiều Ly. Không gian tĩnh lặng đến mức cả hai đều nghe được hơi thở của đối phương.
“Lăng nhi?” Kiều Ly không nhịn được mà lên tiếng.
Ngực nàng phập phồng chạm vào phần ngực vạm vỡ của Tử Lăng. Hơi thở của hắn thoang thoảng mùi rượu, thô suyễn lại nặng nề, đậm mùi nam tính trưởng thành. Kiều Ly ngây ngốc nghĩ, chẳng lẽ Tử Lăng say rượu, đầu óc không tỉnh táo nên đi nhầm phòng, chẳng may gặp nàng đang tắm ở đây. Chỗ phòng tắm này đúng là khá gần Tùng Xuân Viện chỗ hắn ở.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Tử Lăng lại cúi đầu thấp hơn. Hắn đặt chiếc mũi cao cọ cọ vào cổ của nàng để hít ngửi.
“Mùi trên người tỷ thơm quá!”
Kiều Ly khó hiểu, không hiểu nổi ý tứ của hắn, tại sao hắn lại kêu nàng thơm, nàng đâu phải đồ ăn.