Tình cảnh bây giờ thật kì quái, Kiều Ly dựa vào cảm giác bản năng ít ỏi, thực sự muốn đẩy Tử Lăng ra, vùng người để chạy trốn. Nhưng thoát kiểu gì đây, Tử Lăng cao lớn như vậy, lại còn biết võ công, chẳng tốn bao nhiêu sức lực đã ép chặt cơ thể nàng dính vào tường khiến nàng không thể nhúc nhích.
“… Đệ muốn làm gì?”
“Đệ muốn làm gì ư? Lâu không gặp, đệ chỉ muốn bồi dưỡng tình cảm của chúng ta một chút!”
Bồi dưỡng? Kiều Ly nghi hoặc.
“Tỷ là tỷ tỷ của ta, tỷ phải bao dung, phải chăm sóc cho đệ đệ là ta mới đúng? Nhưng lần nào tỷ cũng tránh mặt, không phải là không hoàn thành trách nhiệm sao?”
“Chăm sóc cho đệ?” – Kiều Ly nghi hoặc nói.
Tử Lăng nhắc đến làm nàng nhớ lại một chuyện lúc nhỏ, vào thời điểm mẫu thân đang mang thai. Ôn phu nhân ngồi trên giường, dịu dàng thêu thùa đồ cho em bé, khẽ căn dặn nàng:
“Ly Nhi, con sắp có một ŧıểυ đệ để chơi cùng rồi. Làm một tỷ tỷ tốt thì phải biết chăm sóc, làm gương cho đệ đệ, biết không?”
Tiếc là sau đó mẫu thân nàng đã xảy thai. ŧıểυ đệ mà nàng mong ra đời cũng mất. Khi phụ thân đón hai huynh đệ Tử Vũ cùng Tử Lăng về phủ, nàng đã rất vui mừng vì nàng có tận hai đệ đệ để chơi cùng, nàng sẽ không còn lủi thủi trong cô đơn nữa. Nhưng không như dự định, nàng dần dần trở nên sợ Tử Lăng nên tránh mặt hắn. Còn Tử Vũ, thực ra toàn là Tử Vũ chăm sóc nàng chứ không phải nàng chăm sóc hắn. Nàng không biết bình thường một tỷ tỷ phải chăm sóc đệ đệ như thế nào. Tử Lăng đang oán trách nàng làm tỷ tỷ không tốt sao?
“Tỷ tỷ không biết thì để đệ dạy cho tỷ!” Tử Lăng nhìn khuôn mặt khờ dại của nàng, hắn cong môi cười, đáy mắt lóe lên tia gian xảo.
Tử Lăng ép chặt người nàng vào vách tường. Chỉ với một tay của hắn cũng đủ tóm chặt hai tay của nàng đưa lên trên qua đỉnh đầu và ấn vào tường. Hắn cúi đầu, vùi mặt của mình vào hai quả ngực to tròn mềm mại, hít ngửi hương thơm ngọt ngào lan tỏa từ chúng. Tử Lăng hơi ngước lên nhìn nàng, lúc này Kiều Ly cũng cúi xuống, chỉ thấy hai con mắt đen dài của hắn, nửa khuôn mặt của hắn đã bị ngực nàng che khuất. Từ nơi non mềm, âm thanh nam nhân nặng nề phát ra:
“Cho đệ ăn hai cái bánh bao lớn này, được không?”
Kiều Ly muốn nói rằng dưới ngực nàng không hề có giấu bánh bao, nhưng chưa kịp mở miệng. Tử Lăng thô bạo chộp lấy một bên khối trắng nõn của nàng mà siết mạnh, đồng thời đem đỉnh hồng vào trong miệng hắn mà ngấu nghiến.
“ Ah… ah… ha~” Kiều Ly khẽ rên lên.
Tử Lăng đảo lưỡi vài vòng xung quanh nhũ hoa, rõ ràng nhũ hoa của nàng không hề tiết ra bất cứ thứ gì, vậy mà hắn lại nếm ra được vị thơm ngon kì lạ. Xung quanh nhũ hoa là làn da trắng nõn mềm mịn như tơ lụa, còn có thể đàn hồi. Bàn tay thô sần xoa bóp cuồng loạn, thịt mềm từ trong kẽ tay tưởng chừng sắp nhảy ra ngoài.
“Ah… đừng… đừng gặm nó mà~” Kiều Ly trở nên hỗn loạn, thanh âm cầu xin cực kì yếu ớt, lọt vào tai Tử Lăng, êm tai hơn bất kì âm thanh nào mà hắn từng nghe.
Không nhịn nổi, hắn muốn giày xéo thêm, Tử Lăng đưa nhũ hoa vào giữa hai kẽ răng, cắn nhẹ một cái, sau đó dùng lưỡi từ trong đẩy tới đẩy lui. Cảm giác này quá khiêu khích, Kiều Ly giãy giụa thân thể, muốn trốn tránh động tác của hắn, nhưng làm kiểu gì cũng không thể giằng người ra khỏi hắn.
Ở phía dưới, đùi của Tử Lăng đã tách cặp chân của nàng ra. Hắn nâng đùi lên, cho nơi thần bí của nàng cọ vào lớp vải quần của hắn. Chất vải quần khá thô, cọ một chút, càng làm cho Kiều Ly trở lên khó chịu hơn, vặn người kịch liệt hơn.
Dưới bụng Kiều Ly, một cỗ nhiệt hỏa ngứa ngáy dần dần hình thành, lan tỏa khắp cơ thể nàng.
Tử Lăng chuyên tâm mυ"ŧ ngực nàng. Giống như ngực nàng có cái gì đó thật ngon, nếm được rồi liền không thể dứt ra nổi.
“Ah… đừng mυ"ŧ… ta không có sữa…. ah… ha~!” Trong lúc đầu óc và thân thể đều hỗn độn, Kiều Ly chợt lóe lên một suy nghĩ ngớ ngẩn rằng Tử Lăng đệ đệ đang thèm sữa.
Cơ mà… Hắn đã lớn rồi, hắn đâu phải em bé, sao phải uống sữa từ ngực nàng làm cái gì?
Kiều Ly hoang mang, trong bản năng sâu thẳm, nàng tự dưng thấy xấu hổ, có gì đó sai trái trong hành động của hắn đối với nàng, nhưng nàng lại không thể diễn tả giải thích bằng lời.
Tử Lăng biết nàng ngốc nghếch, gian xảo hùa theo nàng.
“Bây giờ thì chưa… cơ mà sau này sẽ có… chỉ cần tỷ cho đệ mυ"ŧ nhiều một chút… ngày nào đó nó sẽ chảy sữa…”
Miệng Tử Lăng hơi hé ra, chất giọng hoàn toàn khàn đặc. Hắn lưu luyến không buông nổi nhũ hoa phấn hồng. Miệng mỏng mấp máy, va va chạm chạm vào đỉnh ngực nàng. Thật là nhộn nhạo khó chịu, nàng vì thế mà vặn vẹo cơ thể không thôi.
Lúc hắn nhả ra, đỉnh vυ" của nàng toàn bộ đều ướt nhẹp, săn cứng thành hạt đậu đỏ rất lớn, phủ đầy nước bọt bóng loáng của hắn.
Kiều Ly tưởng hắn đã từ bỏ việc mυ"ŧ sữa, thở phào một hơi. Nhưng bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, ở dưới mật huyệt đột ngột bị hai ngón tay thô lớn xuyên thẳng vào. Chỗ đó của nàng ướt đẫm tự bao giờ, dễ dàng cho hai ngón tay kia xâm phạm thật sâu. Kiều Ly hét lên một tiếng.
Hành động này của Tử Lăng thật giống y đúc với Tử Vũ lúc chiều đã làm với nàng. Mắt nàng ứa ra nước, hơi thở rối loạn, bối rối nói với hắn:
“Hmm… Lăng nhi, không cần… không cần móc nước ra cho tỷ đâu… mm~!
Tử Lăng nãy giờ thấy nàng phản ứng không tệ. Ngắm nhìn khuôn mặt đang dần bước vào trạng thái mơ màng của nàng, hắn khẽ cười một cách vô sỉ:
“Móc nước gì, đệ là đang tạo nước!”
Hắn không thèm che giấu mục đích xấu xa của hắn nữa. Với đầu óc ngây ngô như thế này, chắn chắn là nàng đã bị Tử Vũ dụ dỗ rồi. Lúc này hắn mới nhận ra, hắn không vui vì chính hắn cũng muốn làm như vậy với nàng.
Hắn ghen tị. Hắn không cam lòng để Tử Vũ độc chiếm nàng.