Kiều Ly thấy Tử Vũ lo cho nàng mà mắng cả người hầu, nàng không khỏi có chút gấp gáp:
“Đệ đừng lo lắng quá! Thay quần áo chậm trễ một chút cũng không làm ta bệnh nổi đâu. Lần trước ta dầm mưa cũng đâu có sao, đệ nhớ không?”
“Tỷ thật sự ngốc quá! Lần đó không nhờ các ni cô thì có khi tỷ đã bệnh rồi. Tỷ dễ dãi với bản thân tỷ như thế nên người hầu hạ tỷ càng ngày càng trở nên cẩu thả, được nước mà lấn tới.” Tử Vũ nghiêm mặt nói với nàng.
Vào tháng trước, hắn rảnh rỗi liền đưa nàng ra nɠɵạı thành leo núi Phúc Linh cho khuây khỏa, không hiểu sao gần lên tới đỉnh núi lại gặp phải mưa. Thật may ở trên đỉnh núi có một am ni cô, lần đó Kiều Ly được các ni cô tốt bụng cho mượn đồ thay tạm, chứ có phải là do nàng ướt cả dọc đường đâu mà tự tin với hắn.
“Ta thấy ta vẫn ổn mà… Có người nói với ta, kẻ ngốc không thể bị cảm lạnh!” Kiều Ly lầm bầm trong miệng, không dám nói to cho Tử Vũ nghe. Nếu hắn mà biết thỉnh thoảng trời mưa, nàng nhảy vào mấy vũng nước trong sân vườn để tiêu khiển thì không biết hắn sẽ tức giận như thế nào nữa.
Tử Vũ xoa đầu nàng, bất giác, lớp áo mỏng manh ướt nhẹp bó chặt vào cơ thể yêu kiều cùng hai quả núi tròn phập phồng theo hơi thở của nàng đập vào mắt của hắn.
Hắn đỏ bừng mặt, quay phắt sang hướng khác, cứ mãi ở trong khuê phòng của nàng lúc này quả thật không ổn tí nào.
“Tỷ mau thay đồ kẻo cảm lạnh, ta còn có việc phải đi ra ngoài…”
Tử Vũ dặn dò xong, nhanh chóng đứng dậy rời đi, để nàng ở lại một mình trong phòng. Kiều Ly thấy hắn rời đi, nàng tính đi ra sau chỗ bình phong để thay đồ. Nhưng vừa thử đứng dậy một chút, dưới chân nàng truyền tới một cỗ đau nhói.
Nàng liền kéo váy lên để xem bị đau ở chỗ nào.
Tử Vũ mới bước đến gần cửa phòng nàng thì liền quay lại, hắn nhớ ra cái áo của hắn còn ở trên người nàng, để một chiếc áo nam nhân ở trong phòng khuê nữ thì không hay cho lắm. Không ngờ đến lúc quay lại thì hắn nhìn thấy tỷ tỷ của hắn đang nằm nghiêng duyên dáng trên giường, tay nàng thuận thế vén tà váy cao tận trên mông.
Lí trí bảo hắn phải quay đi, nhưng bản năng khiến hắn hút vào. Đôi chân thon dài màu trắng sứ thẳng tắp lộ ra trong không khí, xinh đẹp đến lóa mắt.
“Ah! Vũ nhi đừng nhìn!”
Kiều Ly lập tức kéo váy xuống, dù không quá tường tận chuyện nam nữ, nhưng nàng cũng lờ mờ nhận biết chuyện không thể để lộ thân thể của mình trước nam nhân.
Tử Vũ nhíu mày kiếm lại, đưa cơ thể trở về trạng thái bình tĩnh. Nhớ đến cái cửa còn chưa đóng, hắn quay ra đóng cửa rồi tiến vào hỏi han nàng:
“Tỷ bị thương à?”
Hắn đã nhìn thấy vết bầm xấu xí đáng gây chú ý ở chân nàng.
“Hình như vậy… giờ mới thấy hơi đau…”
Kiều Ly thật thà gật đầu. Nàng chỉ mới nhìn sơ qua, dựa theo cảm giác, nàng thấy vết thương ở chân không đáng ngại, mở lời bổ sung thêm:
“Bị thương nhẹ thôi, không đáng kể.”
Tử Vũ không tin Kiều Ly lắm. Nàng nói ổn, chưa chắc đã ổn. Nàng nói vết thương nhỏ chưa chắc đã nhỏ. Hắn phải tận mắt kiểm tra mới được, nam nữ thụ thụ bất thân thì đã sao, dù sao sau này, hắn cũng tính khi đến thời cơ thích hợp, hắn sẽ trở thành phu quân của nàng.
Đúng vậy, hắn thầm thích Kiều Ly từ lâu. Nàng lại ngốc như vậy, hắn tình nguyện cả đời lo cho nàng.
Nghĩ xong xuôi, hắn không ngần ngại mà vén váy của nàng lên. Kiều Ly theo bản năng, chụp lấy tay hắn ngăn cản.
“Đệ làm gì vậy?”
“Để đệ kiểm tra vết thương nào! Tỷ muốn đệ lo lắng không an tâm sao?” Tử Vũ dịu dàng khuyên nhủ nàng.
Kiều Ly nghe vậy, lại ngoan ngoãn bỏ tay ra, nàng nghĩ rất đơn giản, bình thường Tử Vũ đã bận muốn chết rồi, không nên để hắn lo lắng cho nàng quá nhiều nữa. Chỉ là kiểm tra vết thương thôi mà, đúng không?
Tử Vũ nhẹ nhàng vén tà váy mềm mại thướt tha lên, hắn nhíu mày chặt hơn khi phát hiện ra trên bắp đùi nàng có một vết bầm tím đang hình thành.
Hắn khẽ chạm thử vào vết thương.
“Đau… Đệ đừng chạm… ” Kiều Ly kêu rên một tiếng, tông giọng y như một con mèo con, đang tỏ vẻ nũng nịu.
Tử Vũ khựng lại, yết hầu khẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt. Bây giờ, hắn đang rất cố gắng trong sáng hết sức có thể, nhưng khi âm thanh kiều mềm của nữ tử cất lên. Trong lòng hắn, lại có thứ gì đó nhộn nhạo và nôn nao đến khó tả.
“Lúc ngã xuống ao, chỗ này có khả năng đã va trúng vào đá, cũng may tảng đá bề mặt nhẵn nhụi, không sắc nhọn, không gây chảy máu.” Tử Vũ nói xong câu liền trừng mắt nhìn nàng.
“Lần sau tỷ không được ra chỗ đó chơi nữa!” Chất giọng của hắn chuyển tông, từ ôn hòa sang nghiêm khắc.
Kiều Ly biết hắn giận, nàng cụp đầu xuống, tròn to mắt long lanh, tỏ vẻ đã biết lỗi.
Tử Vũ moi trong áo ra một lọ thuốc bình xanh nắp đỏ nhỏ nhắn, đây là thuốc mỡ làm tan bầm, trị vết thương nhẹ. Hắn lúc nào cũng mang theo ở trong người.
Tử Vũ cho chất lỏng đặc quánh lên ngón tay, bôi nhẹ nhàng lên làn da bị thương của nàng. Lần chạm này của hắn không còn làm nàng đau nữa. Kiều Ly chớp mắt, lặng lẽ hưởng thụ sự ôn nhu của hắn, nàng rất thích được hắn đối xử như thế này, cảm giác vô cùng tốt.
“Đệ để lọ thuốc này ở cạnh bàn, tối tỷ lại thoa thêm một lần, ngày mai đệ sẽ cho người mang cho tỷ lọ mới hơn. Mỗi ngày đều phải thoa cho đến khi hết bầm mới thôi, nhớ chưa?”
Kiều Ly khẽ gật đầu lia lịa, biểu thị đã nhớ lời hắn căn dặn. Nhưng lúc lâu sau, tay hắn vẫn chưa rời khỏi làn da nàng dù đã bôi thuốc xong.
“Tỷ tỷ… chỗ này rất đẹp!”
Giống như đã bị thôi miên, Tử Vũ không điều khiển được cái tay của bản thân, từ mục đích bôi thuốc vô tình lại mò sang làn da trắng nõn mềm mại ở xung quanh.
“Đệ nói cái gì đẹp cơ?”