Tuy rằng bảy năm không qua lại, nhưng thực ra Ngụy Ảnh Cơ thỉnh thoảng vẫn đến ŧıểυ viện lén nhìn nàng sinh hoạt, cho nên không thể nói rằng không biết Kiều Ly trưởng thành trông như thế nào.
“Không phải người bảo con tới sao?” Kiều Ly ngờ nghệch hỏi.
“Ta nhớ là buổi chiều đã cho gọi ngươi, cơ mà sao bây giờ ngươi mới tới, để đến tận bây giờ, muộn như vậy mà sao chưa đi ngủ?” Ngụy Ảnh Cơ nhướng mày.
Kiều Ly nhớ lại, đúng là như vậy, tại sao lúc đó nàng không đến nhỉ, tất cả là tại con dế thú vị kia làm nàng quên đi kế mẫu.
“Đúng là thế…”
Kiều Ly khẽ cắn môi dưới, cảm thấy xấu hổ. Nàng cúi đầu, tỏ vẻ hối lỗi:
“Con quấy rầy người rồi, để ngày mai con lại đến.”
“Chờ đã!” Ngụy Ảnh Cơ đột ngột ngăn cản.
“Dạ?” Kiều Ly mới xoay người một nửa đã phải ngoảnh đầu lại.
“Đến rồi thì nói chuyện đi!”
Ngụy Ảnh Cơ thở dài, bàn tay chỉ xuống chỗ trống bên cạnh, ý bảo muốn nàng lại đây ngồi.
“Còn không mau qua đây! Đứng đó làm gì?” Ngụy Ảnh Cơ thấy nàng vẫn đần ra thì lên tiếng thúc giục.
Kiều Ly muốn bản thân trông thật thông minh, nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nàng chạy tới nhưng không ngồi trên giường, cuống quít ngồi xuống bên cạnh chậu rửa chân đang đặt dưới đất. Nàng ngồi xổm, ôm bàn chân của kế mẫu đã ở sẵn trong chậu nước ấm. Dùng bàn tay mềm mại cọ nhẹ lên làn da của kế mẫu.
Ngụy Ảnh Cơ thấy nàng tự dưng đi ngồi rửa chân cho nàng ta thì nàng ta cũng đơ cứng cả người. Đôi mắt u ám lạnh nhạt lại lóe lên vài tia u quang kì lạ.
Bình thường Ngụy Ảnh Cơ không để cho ai động vào người mình. Người hầu hạ trong nhà đều biết thói quen này của nàng ta. Hôm nay đúng là tai nạn ngoài ý muốn, Ngụy Ảnh Cơ bị Kiều Ly dùng bàn tay nhỏ nhắn vốc nước ấm vuốt lên vuốt xuống, xoa xoa bóp bóp. Đột nhiên bị tấn công như thế này nàng ta có chút không biết phải phản ứng ra sao.
Chân của kế mẫu trắng muốt sạch sẽ song có vẻ hơi to, khớp xương cũng to. Kiều Ly vốc nước lên rửa, âm thầm so sánh chân của Ngụy Ảnh Cơ với chân của nàng.
“Ngươi… ta có bảo ngươi rửa chân cho ta đâu?” Ngụy Ảnh Cơ cạn lời, mãi một lúc mới bật lên một câu để kết thúc hoàn cảnh kì quái này.
Kiều Ly trợn mắt nhìn lên, nàng… nàng hiểu nhầm ý của kế mẫu sao, nhưng vừa rồi ngón tay chỉ rõ ràng là chỉ về hướng chậu nước mà.
Ngụy Ảnh Cơ nhìn đôi mắt vô tri và vẻ mặt đần thối của nàng, bất lực toàn tập. Có vẻ vừa nãy góc độ ngón tay chỉ hướng không kĩ khiến nàng hiểu nhầm, nàng ta đành dùng nguyên bàn tay đập bộp vào nệm ở bên cạnh, cho nàng một chỉ thị cực kì rõ ràng.
“Ngốc nhi! Mau ngồi lên đây!”
Kiều Ly ngại ngùng đứng dậy, rón rén ngồi bên mép giường. Ngụy Ảnh Cơ lấy chiếc khăn khô đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh, tự kéo lấy bàn tay nàng mà lau cho khô, vừa lau vừa cằn nhằn:
“Cho dù ngươi có ngốc thì không phải người ta bảo ngươi làm gì thì ngươi cũng làm chứ? Còn nữa, ngươi là một ŧıểυ thư đấy, có ŧıểυ thư nào đi rửa chân cho người khác không?”
Sau khi lau cho nàng sạch sẽ Ngụy Ảnh Cơ mới bắt đầu rửa lại chân, rửa chân xong liền thuận tiện đẩy chậu nước kia vào trong góc phòng.
Ngụy Ảnh Cơ quay người lại, thấy Kiều Ly vẫn ngồi đần mặt ra ở trên giường. Không khí giữa hai người không quá tự nhiên, dù sao cũng quá lâu chưa gặp, nàng ta liền nảy ra ý nghĩ xấu xa mà nói:
“Nếu Ly Nhi thực sự muốn chăm sóc cho ta thì lại đây bóp vai đi, dạo này vai gáy của ta khá mỏi.”
Kiều Ly muốn lấy lại thể diện, ngoan ngoãn lại gần kế mẫu, bắt đầu dùng tay bóp bóp vai cho nàng ta. Bàn tay ấm áp của nàng, dù cách một lớp vải, Ngụy Ảnh Cơ vẫn cảm nhận được. Quả đúng như nàng ta nghĩ, khi Kiều Ly chạm vào người, nàng ta hoàn toàn không có cảm giác khó chịu nào.
“Chỗ đó bóp mạnh một chút…”
Thấy lực xoa bóp của nàng quá nhẹ, Ngụy Ảnh Cơ không nhịn được mà lên tiếng.
Không phải Kiều Ly chưa từng làm việc này, ngày xưa nàng cũng từng xoa bóp cho mẫu thân khi bà ấy mang thai, mẫu thân nàng lúc ấy hay bị mỏi nên nàng xung phong giúp mẫu thân, nhưng mà… Hình như vai của kế mẫu cứng và thô hơn vai của mẫu thân thì phải? Kiều Ly không nhịn được cảm giác kì kì quái quái.
Ngụy Ảnh Cơ có thói quen ăn mặc rất kín, nhưng bây giờ nàng ta chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng, còn được Kiều Ly sờ nắn, tiếp xúc thân mật đến mức có thể cảm thấy nhiệt độ của đối phương qua lớp vải.
Đột ngột, Ngụy Ảnh Cơ quay sang nhìn nàng. Đôi mắt đen sâu thẳm, không rõ là mang ý tứ gì.
“Kế mẫu?” Kiều Ly sửng sốt.
“Mấy năm nay ở ŧıểυ viện bị bọn nô tài không để tâm hầu hạ, ngươi không biết đến tìm ta kháng nghị sao?” Ngụy Ảnh Cơ hỏi nàng.
“Bọn họ không để tâm đến con sao? Nhưng mà, không phải người nói không muốn gặp con sao?” Kiều Ly tròn mắt thắc mắc lại.
“Ta có bảo là khi không cần thiết thì không gặp, nhưng bọn nô tài đối xử không tốt, không phải đó là chuyện cần thiết để gặp ta sao? Lần trước người hầu hạ chỗ ngươi bỏ đi hết, đến mức Tử Vũ phải đến nói với ta chuyển Diệp Lan sang hầu hạ cho ngươi. Chuyện đó là chuyện không cần thiết sao? Mấy năm nay ngươi sống kiểu gì vậy?”
“Con…” Kiều Ly bị giảng giải, chỉ biết ngẩn mặt ra chứ không biết nói lại như thế nào, nàng đúng là không phân biệt được chuyện cần thiết và chuyện không cần thiết.
“Từ nay về sau, ngươi muốn gặp ta thì gặp. Ta không muốn mang tiếng bạc đãi ngươi! Gần đây có gặp phải chuyện gì không tốt hay là có người nào đối xử tệ với ngươi không?” Ngụy Ảnh Cơ nhướng mày hỏi.
“Không có! Con ổn!” Kiều Ly đảo một vòng suy nghĩ, thật thà nói. Ngoài chuyện Tử Vũ cùng Tử Lăng hành động hơi dị thường ra thì chẳng có chuyện gì cả.
“Ổn sao?”
Ngụy Ảnh Cơ khẽ cười, lóe lên một tia trào phúng, nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá một lượt. Nàng ta thở dài thườn thượt, than thở với dáng vẻ hiền thục kiểu mẫu:
“Ly nhi! Ta quả thật đối xử không tốt với ngươi, bằng tuổi ngươi, người ta đã sớm thành lập gia thất, đẻ được mấy đứa con rồi… Mấy năm nay ta quá bận rộn nên quên khuấy mất, bây giờ ta mới nhớ đến ngươi, để ngươi sắp lỡ thì rồi. Ta gọi ngươi đến, để bàn chuyện chung thân đại sự của ngươi, thế nào, có muốn được gả đi không?”
“Gả đi?”
Đột nhiên nhắc tới vấn đề này, Kiều Ly hoàn toàn ngỡ ngàng.