Xuân Khuê Của Kiều Ly (NP)

Chương 15: Kế mẫu thật giống hồ li

Trước Sau

break

“Nếu bây giờ đang rảnh, ŧıểυ thư có thể sắp xếp đi qua chỗ Sương Viện được không, phu nhân có chuyện muốn nói với ŧıểυ thư!”

 

Người hầu nói xong liền rời đi. Kiều Ly nhìn vào cái lồng nhỏ xinh nàng đang ôm ở trong ngực, nàng đang lần theo tiếng dế kêu, muốn bắt một con bỏ vào để chơi. Bây giờ, nàng có được tính là rảnh rỗi không?

 

Bắt dế trước rồi tính, Kiều Ly ham chơi bỏ ngoài tai lời người hạ nhân kia nói. Sau đó, nàng đã quên bén luôn chuyện này.

 

Đến khi ăn tối xong, Kiều Ly mới nhớ ra việc phải đến Sương Viện gặp kế mẫu.

 

Sau nhiều năm trời, đây là lần đầu tiên kế mẫu gọi nàng đến để nói chuyện. Kiều Ly vô cùng ngạc nhiên, sao tự dưng nàng ta lại nhớ tới nàng.

 

Kế mẫu tên là Ngụy Ảnh Cơ, sau khi mẫu thân nàng mất chưa đến một năm, phụ thân nàng đã giăng đèn kết hoa đón nàng ta vào phủ.

 

Kế mẫu là quả phụ, vẫn còn rất trẻ, do lấy chồng sớm nên có hai người con sinh đôi. Con trai cả tên là Hàn Tử Vũ và con thứ hai tên là Hàn Tử Lăng, chỉ kém nàng một tuổi. Một lần y lệnh hoàng đế đi đến Bắc Liên để làm việc công, thấy quả phụ còn trẻ đẹp, một mình nuôi hai đứa con thơ, Ôn Quyền động lòng mà mang về.

 

Không chỉ kế mẫu, đến hai kế đệ là con riêng của Ngụy Ảnh Cơ cũng không hề bị Ôn Quyền ghét bỏ, nhiều lúc Kiều Ly cảm thấy phụ thân nàng yêu thương họ hơn cả nàng.

 

Nhưng Kiều Ly nghĩ rằng đó là vì kế mẫu quá mắn đẻ, không có mấy người đẻ một lúc được tận hai người con trai, người xung quanh cảm thấy đó là “phước lộc” trời ban. Phụ thân trước giờ vẫn luôn luôn khao khát có một đứa con trai nối dõi. Lúc mẫu thân còn sống, ông luôn chất vấn bà tại sao lại đẻ ra một đứa con gái vô dụng ngu dốt như nàng? Khó khăn lắm sau bao nhiêu năm, mẫu thân nàng mới mang thai lần hai, không ngờ lại bị xảy thai, từ đó phụ thân càng không vui.

 

 

Kiều Ly thật ra không hề có ác cảm với Ngụy Ảnh Cơ. Lúc phụ thân còn sống, Ngụy Ảnh Cơ quan tâm đến sinh hoạt ăn ngủ nghỉ của nàng, không hề bỏ bê nàng như phụ thân, còn quan tâm nàng hơn cả người phụ thân vô tình kia.

 

Kiều Ly rất sợ sấm chớp, có một lần trời mưa, sét đánh rất lớn, nàng co rụt người trốn đi vào chỗ an toàn. Sấm chớp đùng đoàng cả mấy canh giờ, hạ nhân trong phủ chẳng ai thèm để ý việc ŧıểυ thư biến mất. Tử Vũ lo lắng đi tìm nàng, nói với Ngụy Ảnh Cơ, nàng ấy cũng chia ra cùng Tử Vũ đi tìm nàng.  

 

Ngụy Ảnh Cơ tìm được nàng ở dưới gầm bàn, kéo nàng ra, ôm nàng vào lòng mà an ủi. Nàng lúc ấy rất sợ, khóc thút thít ôm chặt lấy kế mẫu, thừa nhận sự che chở của kế mẫu.

 

Ngụy thị xây dựng hình tượng hiền lương thục đức quá tốt, ai nhìn vào cũng phải tấm tắc gật đầu khen ngợi. 

 

Vậy mà bảy năm về trước, khi Ôn Quyền đột ngột gặp tai nạn rồi qua đời. Thái độ của kế mẫu đối với nàng bỗng nhiên thay đổi.

 

Ngụy Ảnh Cơ sau khi lo tang sự xong xuôi cho trượng phu, liền gọi Kiều Ly đến, bắt nàng quỳ gối trước sảnh. Kiều Ly ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dịu dàng của kế mẫu đã không còn, thay vào đó là sự hờ hững lạnh nhạt không thèm che giấu. Thanh âm vô cảm ấy của kế mẫu đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ.

 

“Phụ thân ngươi đã mất, ta cũng chẳng cần phải giả vờ giả vịt gì với ngươi nữa, ta ghét phiền hà, sau này không cần thiết thì không nên xuất hiện trước mặt ta!”

 

Không cần thiết là như thế nào? Kiều Ly không hiểu rõ. Có phải là kế mẫu không thích nàng nữa không? Hay ngay từ đầu nàng ấy đã không thích nàng rồi?

 

Kiều Ly ngừng chọc chọc vào con dế nàng mới bắt được vào buổi chiều, nàng đứng dậy để đến Sương Viện gặp kế mẫu. Sau bảy năm, lần đầu tiên kế mẫu gọi nàng tới nói chuyện, nàng có chút nôn nao khó tả.

 

Khi gần đến nơi, nàng tình cờ gặp một nha hoàn tên là Hiểu Tâm, nàng ấy đang bưng một chậu nước đi cùng hướng với nàng. Hiểu Tâm cười với nàng, biết nàng tìm kế mẫu cũng liền vui vẻ dẫn nàng đi vào phòng ngủ ở Sương Viện.

 

Hiểu Tâm đứng ngoài xin phép Ngụy Ảnh Cơ đi vào, sau khi Ngụy Ảnh Cơ cất tiếng đồng ý, nàng ấy mới dám mở cửa. Nàng ấy dường như đã rất quen với chuyện này, nhanh nhẹn mang chậu nước đặt dưới giường của Ngụy Ảnh Cơ.

 

Ngụy Ảnh Cơ đang mải đọc sách, không để ý ngoài Hiểu Tâm ra còn có nàng đang lẽo đẽo theo ở đằng sau. Mắt nàng ta không hề rời trang sách, nhàn nhạt nói:

 

“Xong rồi thì đi nghỉ sớm đi…”

 

Hiểu Tâm dạ dạ vâng vâng rồi lặng lẽ lui ra. Bình thường vẫn là như vậy, chủ nhân của nàng toàn tự rửa và lau chân, không thích để người khác đụng vào người nên nàng không cần hầu hạ quá kĩ lưỡng. Buổi sáng nàng đến thu dọn sau cũng được.

 

Thế là trong phòng chỉ còn lại Ngụy Ảnh Cơ cùng Kiều Ly. Ngụy Ảnh Cơ vẫn ngồi trên giường lật sách, lưng thoải mái dựa vào một bên vách tường. Vì chuẩn bị đi ngủ, trên đầu đã tháo hết trang sức, mái tóc dài mềm mượt buông xuống hờ hững ôm lấy khuôn mặt diễm lệ vốn có.

 

Ngụy Ảnh Cơ đã hơn ba mươi tuổi nhưng khi không trang điểm, khuôn mặt rõ ràng trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, khó mà tin được nàng ta đã có hai đứa con trai trưởng thành.

 

Làn da trắng bóc như tuyết, sống mũi cao thẳng, lông mi cong dài phủ lên đôi mắt đen láy, dưới đôi mắt đào hoa là nốt ruồi lệ kinh diễm, lông mày phía trên tựa như nét mực họa lên. Nếu chỉ tả sơ qua như thế, cũng không đủ khái quát được hết vẻ đẹp của nàng ta.

 

Kiều Ly muốn mở miệng ra nói thế mà lại bị sự mê hoặc trước mắt làm cho ngây ngẩn, nàng nhìn kế mẫu đến phát ngốc, tựa như bị đoạt đi ý thức.

 

Nếu so sánh thì nàng giống hệt một con thỏ dễ thương, còn kế mẫu chính là một hồ li tinh ngàn tuổi.

 

Hai chân Ngụy Ảnh Cơ bắt đầu động đậy, theo thói quen mò đến chậu rửa chân. Đang định vén y phục lên để rửa chân, mới phát hiện ra ngoài nàng ta còn có người khác ở trong phòng, ngạc nhiên mà hỏi:

 

“Tại sao ngươi lại ở đây?”

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc