Khi rút ©ôи th!t ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng theo đó trào xuống rớt lộp bộp trên nền nhà. Chất lỏng màu trắng như sữa, đọng trên sàn không tan, dâm mĩ vô cùng. Kiều Ly bủn rủn cả người, đứng không vững hoàn toàn ngã vào lồng ngực vạm vỡ của Tử Lăng.
Hơi thở của nàng hỗn loạn, mi dài nhắm hờ còn đọng nước mắt như sương rơi trên lá vào sáng sớm, khiến người ta không thể không thương tiếc.
Tử Lăng nhịn xuống du͙© vọиɠ, là lần đầu nên nàng sẽ rất mệt mỏi, cho dù hắn có muốn làm tiếp thì nàng cũng không chịu nổi. Một tay ôm nàng, tay kia thì vơ lấy y phục của nàng còn mắc trên vách ngay bên cạnh. Hắn giấu kín nàng trong lớp y phục quàng lên vội vàng, giấu như giấu báu vật vừa mới trộm được, nhanh chóng bế nàng rời khỏi chỗ này.
Khi đặt nàng yên ổn nằm trên giường, hắn lặng lẽ ngắm nhìn nàng. Chỗ gần xương quai xanh tinh tế của nàng hằn lên một vệt hồng do hắn cố tình để lại.
Nam nhân bình thường vốn hờ hững lạnh nhạt, coi nhẹ mọi chuyện trên đời tựa như lông hồng, trong ánh mắt lại lóe lên tia ấm áp kì lạ. Trong lòng hắn, giống như có thứ mềm mại quét nhẹ qua, khiến hắn vừa ngứa ngáy vừa thoải mái.
Kiều Ly lúc này đã thiếp đi vì mệt, chiếc mũi thanh tú thẳng tắp, đôi môi hồng căng mọng, má nàng cũng hồng nhạt như cánh đào. Lông mày khẽ nhíu, trên làn mi cong dài diễm lệ vẫn còn đọng chút nước lấp lánh, cảm giác nàng đang có rất nhiều ấm ức, rất nhiều cái đáng thương không nói lên lời.
Sự mỹ lệ khiến người ta muốn chà đạp, nàng chính là kiểu như vậy.
Tử Lăng khẽ cong môi cười, dù sao thì nữ nhân này cũng là của hắn rồi. Ngoài hắn ra, sẽ không ai có quyền bắt nạt nàng.
***
Buổi sáng, Kiều Ly khẽ mở mắt, cảm giác đầu tiên là cơ thể rất mệt, gân cốt rã rời, phía dưới đau rát. Cảm giác thứ hai là ngạc nhiên khi thấy Tử Lăng đang ngồi bên giường, hắn chăm chú nhìn nàng không thôi.
Nàng đần người ra, tự hỏi tại sao đệ đệ lại ở trong phòng ngủ của nàng nhỉ?
Tử lăng thái độ cực tốt, giống như một con mèo hư đốn đã cắp trúng được miếng mỡ, thỏa mãn hài lòng. Hắn chỉ tay về phía nàng mà nói:
“Giờ tỷ tỷ đã là người của ta rồi!”
Kiều Ly đần người ra lần hai, chẳng hiểu hắn nói gì. Mãi một lúc sau, hình ảnh tối hôm qua mới ùa về, nhớ lại cả hai đã làm chuyện kì quái cùng nhau, nàng vô thức co rụt người trong chăn.
Thấy nàng có ý tứ muốn trốn, hắn liền đưa tay tới, bóp nhẹ chiếc cằm nhỏ xinh của nàng, muốn nàng nhìn thẳng vào hắn.
“Sau này, đừng nghĩ đến việc trốn, dù tỷ đi đâu ta cũng sẽ tìm được tỷ thôi!”
Bị hắn bóp cằm, Kiều Ly không dám quay đầu hay nhúc nhích, không biết đáp lại hắn thế nào. Bởi vì nàng chẳng hiểu hắn nói về cái gì, tại sao nàng phải trốn đi, và tại sao hắn phải mất công đi tìm nàng, ngoài ở đây ra thì nàng còn ở đâu được.
Không khí yên lặng một lát, tựa như đông cứng.
“Tỷ trốn khỏi ta, trốn được không? Cho dù muốn, tỷ cũng không thể trốn khỏi ta!”
Ý tứ cảnh cáo rõ ràng, tiếng cười chậm rãi vang lên, khuôn mặt hắn lúc này lại không hề hung hiểm tà ác, thanh âm cười giòn tan đầy sự thích thú khó kiềm nén.
Kiều Ly ngây ngẩn nhìn, lần đầu tiên thấy hắn vui vẻ như vậy. Khuôn mặt sắc như dao, thanh lãnh như băng đã tan chảy thành mùa xuân trước mắt nàng.
Tử Lăng cúi đầu dán vào môi nàng một nụ hôn. Hôn mà lại không giống như hôn, hắn chỉ tập trung mυ"ŧ lung tung bên ngoài môi đào, say mê liếʍ láp như chú chó con nhỏ.
Kiều Ly gần như có ảo giác, Tử Lăng đệ đệ có thể có đuôi thú, đang ve vẩy quẫy quẫy ở phía sau như một chú cún con, đáng yêu kì lạ.
Càn rỡ nàng một chút, Tử Lăng mới ngồi dậy, bâng quơ chỉ vào lọ thuốc trên bàn.
“Ta đã bôi thuốc cho chỗ đó của tỷ đỡ sưng rồi, nếu thấy đau thì cứ dùng tiếp!”
Dứt lời, hắn lại nghĩ ra cái gì đó mà nói tiếp.
“Còn nữa, sau này không được tắm khuya ở trong phòng tắm hạ nhân như vậy nữa! Muốn tắm thì tắm ở trong phòng tắm chính, nhớ chưa? “
Khuôn mặt từ dịu dàng bỗng nhiên chuyển sang sắc lạnh, hắn đây là đang răn đe nàng. Mặc dù trong phủ chỉ có hắn hay trèo lên mái nhà, nhưng thừa còn hơn bỏ xót, nếu một ngày đẹp trời có tên trộm nào ở trên mái nhà cũng nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp của nàng, hắn sẽ không chịu nổi.
Kiều Ly không nghĩ nhiều, gật đầu một cái.
Nàng trước đây không hề tắm ở trong phòng đó, nhưng sau khi Tử Vũ rời đi, nàng ngủ đến tối mới tỉnh. Ăn tối xong một lúc mới phát hiện ra người có mùi kì lạ muốn đi tắm rửa. Lúc đấy lại gần khuya, Diệp Lan và hạ nhân trong phủ cũng đi nghỉ hết rồi, nàng không muốn phiền tới ai mới tới phòng tắm của hạ nhân. Chỗ phòng tắm đó ở ngay cạnh giếng, nên chuẩn bị nước vô cùng dễ dàng.
Không ngờ, lần tùy tiện này lại bị Tử Lăng bắt gặp. Không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà đi vào trong được, còn làm những việc kỳ dị với nàng. Trong lòng Kiều Ly dâng lên một nỗi sợ việc kia lặp lại, đương nhiên nàng sẽ không tùy tiện như vậy nữa.
Thấy nàng nghe lời, hắn vui vẻ và hài lòng, tiếng chụt nhẹ tênh vang lên bên má Kiều Ly.