“Nữ tử đến tuổi phải gả chồng, hiểu không?” Thấy mặt nàng tiếp tục đần thối, Ngụy Ảnh Cơ đành phải giải thích. ”Ngươi muốn lấy phu quân như thế nào? Ta tìm cho ngươi!”
“Lấy phu quân…”
Kiều Ly khẽ lầm bầm, hình như vấn đề này một số nha hoàn cũng hay nhắc tới trước mặt nàng. Ở trong phủ, mấy nha hoàn cùng tuổi nàng đa số đều lấy phu quân cả rồi. Tuy nhiên, nàng chưa bao giờ trông đợi vào chuyện này, nếu nàng lấy phu quân, thì nàng phải rời khỏi chốn ŧıểυ viện quen thuộc, đi đến một địa phương lạ lẫm, lấy một người hoàn toàn không hề quen biết hay sao?
“Tại sao kế mẫu lại nhắc tới chuyện này? Kế mẫu đuổi Ly nhi vào trong ŧıểυ viện còn chưa thấy đủ, muốn đuổi Ly nhi đi vì không muốn nuôi Ly nhi nữa sao? Ly nhi thực sự phiền phức đến vậy ư?”
Kiều Ly ngước mắt lên nhìn Ngụy Ảnh Cơ, cảm thấy kế mẫu chính xác là có ý này. Nàng từng nghe thấy quản sự trong phủ nói chuyện phiếm với đầu bếp trong phủ, ông ấy than thở về đứa con gái lớn của ông, ở nhà loanh quanh luẩn quẩn trước mặt trông rất phiền phức, muốn gả nàng đi cho đỡ ngứa mắt.
Ngụy Ảnh Cơ khẽ giật thái dương, thế nào mà nàng đột nhiên trở nên thông minh như vậy, nghĩ được đến mức đó cơ.
Mấy năm nay ít gặp, Ngụy Ảnh Cơ đã quên mất một chuyện, Kiều Ly cực kì sợ chuyện bản thân nàng bị bỏ rơi, sợ trên đời này không ai thèm quan tâm đến nàng. Từ nhỏ, nàng tuy là đại ŧıểυ thư nhưng lại bị Ôn Quyền hời hợt không thèm ngó, dường như coi nàng không tồn tại, sau đó mẫu thân mất, càng để lại khúc mắc trong tâm lí non trẻ ấy. Ngụy Ảnh Cơ lúc đó lại không muốn chuốc lấy dị nghị, đành sắm tròn vai kế mẫu hiền từ, đương nhiên ban cho nàng một chút phúc lợi dịu dàng. Chỉ với chừng đó, nàng đã thích Ngụy Ảnh Cơ và dính lấy nàng ta như sam.
Về sau, Ngụy Ảnh Cơ không muốn giả vờ nữa, nói những lời khó nghe với nàng. Kiều Ly cũng không một câu oán trách, ngoan ngoãn nghe lời quanh quẩn trong ŧıểυ viện, hạn chế đụng mặt kế mẫu, tránh để cho kế mẫu chán ghét mình. Nàng đơn thuần và dễ bảo đến mức vô tri.
Đứa trẻ khờ dại này qua bao năm tháng vẫn không hề thay đổi, chỉ có cơ thể là trưởng thành.
Đôi mắt hạnh nhân to tròn phủ tầng hơi nước, lại sắp chuẩn bị khóc, cứ như kế mẫu nàng đã quyết định đuổi nàng ra ngoài đường rồi vậy. Thấy nàng như vậy, Ngụy Ảnh Cơ khóe môi hơi giật, đành nói ra vài câu có tình người một chút:
“Ta bắt ngươi lấy phu quân không phải vì không muốn nuôi ngươi. Cho dù ngươi không lấy phu quân, ta cũng sẽ nuôi ngươi cả đời.”
“Thật không?” Kiều Ly vui mừng reo lên, vậy là kế mẫu không hề thấy nàng phiền phức, còn nói sẽ tiếp tục nuôi nàng. Nàng không cần phải rời khỏi nơi chốn quen thuộc và thân thiết này.
“Được rồi! Được rồi! Muộn rồi… Ngươi về phòng ngủ đi!”
Ngụy Ảnh Cơ bất lực day trán trước bộ dạng không thông minh lắm của nàng. Ngụy Ảnh Cơ chỉ muốn thăm dò nàng, muốn xem thái độ của nàng với chuyện cưới gả như thế nào thôi. Với bộ dạng ngốc nghếch của nàng, còn có thể có người muốn lấy nàng làm thê ư, mà cho dù có gả nàng được đi chăng nữa, làm sao nàng có thể làm một vị phu nhân ngu ngơ sống trong yên ổn được, chi bằng nuôi nàng suốt đời cho xong chuyện.
Kiều Ly ngoan ngoãn nghe lệnh, lập tức lật đật ngồi dậy, không để ý vạt váy ở dưới đang bị chính chân nàng đạp lên. Vì thế, vừa đứng lên được giữa chừng thì theo quán tính, nàng ngã nhào về phía trước. Ngụy Ảnh Cơ phản xạ không tồi, ngay lập tức quàng tay ra phía trước ôm được nàng, kéo nàng vào người.
Thành ra, thay vì lăn quay ở dưới nền gạch, bây giờ Kiều Ly nằm ở trên đùi kế mẫu.
Ngụy Ảnh Cơ cảm nhận được một cỗ mềm mại ôn hương dựa vào người.
Một người cực kì ghét người khác động chạm vào người mình, cũng như ghét động chạm vào người khác, hôm nay lại thoải mái để cho con riêng của chồng nằm trong lòng mình.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên, lúc Kiều Ly còn nhỏ, mỗi khi trời có sấm chớp, Kiều Ly vẫn hay rúc vào người nàng ta, run rẩy sợ hãi như một chú chó nhỏ. Song ngốc nhi này đã không còn là một đứa bé con miệng còn hôi sữa nữa, trên người đã có rất nhiều thứ thay đổi…
“Ngươi thực sự trưởng thành rồi!” Ngụy Ảnh Cơ rũ mi nhìn nàng, nhàn nhạt mà nói, đôi mắt xinh đẹp vẫn bình thản không hề biểu hiện chút cảm xúc nào. Nhưng bàn tay lại vô tình siết lấy eo nàng chặt hơn.
“Ngốc nhi, để ta kiểm tra một chút xem ngươi trưởng thành như thế nào rồi…”
-----
p/s: Nếu các bạn muốn mua chương thì không cần đợi hoàn thành nhé, vì sau khi full truyện khoảng 1 ngày mình sẽ tăng giá để ưu đãi những cho bạn mua trước không bị thiệt nè. Truyện dài khoảng tầm 88 chương, dự sẽ hoàn thành vào cuối tháng 12 (25-28) này. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, mình sẽ cố gắng chăm chỉ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~