“Anh đã bắt nó về nuôi, bây giờ chiều dài của chúng nó đã có thể quấn chặt lấy em.”
Giọng nói của hắn vang lên nhè nhẹ như tiếng đàn dương cầm mê hoặc lòng người, nhưng đối với Phương Vinh thì lại khác, nó là khởi đầu của những cơn ác mộng sau này.
Phương Vinh khủng hoảng, cả người co lại run lên liên tục.
“Không xin anh... Vinh Vinh đồng ý mà, anh đừng đem nó tới đây hu hu...”
—
Cô nhớ ngày hôm đó mình đã cầu xin và khóc rất nhiều thì Cố Dạ mới dẹp bỏ ý định ấy.
Từ đó Phương Vinh ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không còn khóc lóc đòi cha mẹ nữa, cô bắt đầu cuộc sống hoàn toàn bị kiểm soát, ngay cả một xíu riêng tư hắn cũng không cho cô.
Nước mắt thấm ướt gương mặt, Phương Vinh bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mấy ngày nay cô hay nhớ về quá khứ, mỗi lần như thế đều sẽ nhịn không được mà bật khóc.
Đúng lúc người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng tắm, vừa thấy ánh mắt lạnh lẽo của Cố Dạ tim lập tức cô đập loạn nhịp.
Mặc kệ cơ thể trần truồng, Phương Vinh nhanh tay lau nước mắt trên mặt, nhảy xuống giường chạy đến giúp hắn mặc quần áo.
Cố Dạ nhìn những vết đỏ bầm trải dài trên bầu ngực, hai cánh tay, eo, bắp đùi của cô, khéo miệng thì bị nứt một đường cùng với một vệt tím bầm ngay khóe mắt.
Đó là trừng phạt đêm qua mà hắn dành cho cô.
Hắn sẽ không vì cô còn nhỏ mà nhẹ tay, muốn người khác nghe lời mình thì phải dạy dỗ bọn họ từ khi còn nhỏ, như thế mới khắc sâu vào đầu được.
“Hôm nay cho phép em đến phòng vẽ tranh một tiếng.”
Hắn giơ tay chạm lên mặt cô, tàn nhẫn miết vào vết bầm tím trên khoé miệng cô.
“Vâng… vâng ạ.”
Phương Vinh nhịn đau, cố gắng tỏ ra thật ngoan ngoãn, bận rộn giúp Cố Dạ thắt cà vạt.
Hắn chính là thích bộ dáng này của cô, thích cô giống như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, phục tùng, mỗi ngoài ở nhà đợi hắn đi làm về, mọi thứ cô làm đều vì hắn.
Hắn muốn mình chính là nguồn cảm hứng, ánh sáng, tình yêu và cả cuộc đời của cô.
Đợi hắn đi khỏi cửa, Phương Vinh mới đi vào nhà vệ sinh, nhìn cơ thể đầy vết bầm xanh tím mà nước mắt rơi xuống không ngừng.
Từ khi Phương Vinh sống chung với Cố Dạ, đêm nào hắn bắt cô cởi đồ ra, cả cơ thể to lớn đè lên, hôn khắp cơ thể non nớt, không ngày nào cơ thể cô được lành lặn, dấu hồng hôm qua chưa tan hôm nay lại có.
Khi cô 12 tuổi hắn đã bắt đầu ép cô thỏa mãn mình bằng miệng, lúc đó Phương Vinh chưa hiểu gì về tình dục, cô chỉ biết nếu không làm theo ý hắn, cô sẽ bị hắn bỏ đói, bị hắn nhốt vào chuồng trăn.
Có một ngày, trường học giảng về tình dục ở tuổi vị thành niên, sau khi nghe hiểu lời cô giáo nói mặt Phương Vinh trắng đến không còn giọt máu.
Về đến biệt thự, cô liều mạng khóc lóc, chửi rủa thậm chí là muốn bỏ trốn. Chỉ là chưa chạy được vài bước mái tóc đã bị hắn tàn nhẫn kéo lại kèm theo đó là một cái tát, đó là lần đầu tiên Cố Dạ đánh cô.
Hắn kéo cô lên phòng, bắt hai con trăn quấn lên người cô, ép cô khẩu giao, ép cô xem phim người lớn.
Cố Dạ nói cho Phương Vinh biết, đợi cô trưởng thành, hắn sẽ biến cô trở thành người phụ nữ của mình.
Sau lần đó Phương Vinh bệnh nặng nửa tháng.
Sự sợ hãi đối với Cố Dạ đã ăn sâu vào tiềm thức, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của hắn cô cũng sợ hãi, nhưng khi nghe tin ba mẹ sắp về, niềm khao khoác tự do tưởng chừng đã bị vùi dập lần nữa lại nhen nhóm trở lại.
Sau khi ăn sáng xong, Phương Vinh đi vào phòng vẽ tranh.