Cô sẽ chết mất bị hành hạ mà chết.
Đêm khuya, thời khắc mà mọi người đều chìm sâu vào giấc ngủ thì căn phòng của chủ nhân tòa biệt thự lại đang sáng đèn.
"Làm ơn... đừng mà."
Tiếng hét vang vọng khắp căn phòng, trong góc phòng Phương Vinh cuộn tròn người, hai tay ôm đầu không ngừng khóc lớn.
Hai con trăn lớn cỡ bắp tay người đang uốn éo bò khắp cơ thể cô. Tiết dịch nhơn nhớt của nó làm cho cô rùng mình, da gà nổi lên toàn thân.
Đây là loại động vật cô sợ nhất, Cố Dạ biết rõ, hắn chính là chủ nhân của chúng.
Khi cô 5 tuổi, hai gia đình có cùng nhau đi dã ngoại trong rừng. Trong lúc mọi người đang dựng liều thì cô đi lòng vòng xung quanh bãi đất trống.
Vô tình nhìn thấy một ổ trăn con, hai con trăn con mới nở đang lúc nhúc trong bụi hoa, hình dáng đáng sợ của nó đã dọa Phương Vinh sợ hãi đến mức bệnh một trận.
Từ đó cô hoàn toàn sinh ra cảm giác với sợ hãi loại vật này, hắn biết rõ, hôm đó hắn cũng có mặt. Thậm chí hắn đã đem hai con trăn con đó về nuôi cho tới bây giờ.
Nó đã trở thành vũ khí để hắn hành hạ cô
"Nói cho anh nghe, còn muốn rời khỏi đây không?"
Cố Dạ vắt chân nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, hai mắt lạnh lùng hờ hững nhìn bộ dáng sợ hãi của cô, trong mắt không có lấy một chút thương xót.
Cô không ngoan, cần phải dạy dỗ.
"Xin anh, cho em về nhà đi mà."
“Cha mẹ em đã trở lại, em muốn về nhà, hu… hu…”
Tiếng khóc thút thít vang lên cùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu, mang theo sự run rẩy.
"Xem ra anh phải trừng phạt em thật nặng thì em mới ngoan ngoãn phải không Vinh nhi?"
Cố Dạ đứng dậy, bước từng bước đi về phía cô, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của Phương Vinh, trên môi là nụ cười lạnh lẽo.
Năm ngón tay xuyên qua làn tóc, dần dần bấu chặt vào da đầu của cô gái.
Một giây sau đó trong phòng vọng ra tiếng kêu đau đớn của cô gái, cùng tiếng khóc tê tâm liệt phế kéo dài tới gần sáng.
Sau khi bị cha mẹ Phương, Phương Vinh như rơi vào địa ngục.
“Hu… hu… ba mẹ ơi Vinh Vinh đói quá…”
Phương Vinh bị nhốt trong một căn phòng, cô bé biết đây là phòng của Cố Dạ.
Cô bé đã bị bỏ đói một ngày, người kia ra lệnh không cho cô ăn cơm. Hôm nay là ngày thứ hai ông bà Phương sang nước ngoài.
“Cạch…”
Tiếng mở cửa vang lên, Cố Dạ chậm rãi bước vào phòng, hoàn toàn bỏ qua bộ dáng đói đến phát khóc của cô bé đang cuộn tròn trong góc giường.
“Dạ ca ca, Vinh Vinh đói quá, Vinh Vinh muốn ăn cơm.”
Phương Vinh khóc thút thít, lấy hết can đảm đứng dậy chạy về phía Cố Dạ.
“Vinh nhi ngoan, muốn ăn cơm thì phải nghe lời anh, em biết anh không thích những đứa trẻ hư mà.”
Cố Dạ đưa tay sờ lên mái tóc mềm mượt như tơ lụa của Phương Vinh, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ nhưng ý nghĩa lại sắc bén như dao.
Phương Vinh mở to hai mắt đỏ ửng, đôi môi nứt nẻ khẽ mím lại.
Cố Dạ muốn kiểm soát cô bé, hắn bắt cô sau này đều phải nghe lời mình, tuy Phương Vinh chỉ mới 11 tuổi nhưng cô bé cảm nhận được người đàn ông này rất đáng sợ.
Thường ngày khi không có ba mẹ ở bên ,hắn còn làm những chuyện quá đáng hơn với cô, càng ngày cô càng hoảng sợ muốn tránh xa hắn nhưng hôm nay mọi thứ đã thay đổi.
Phương Vinh không còn cha mẹ bảo vệ.
“Vinh Vinh ngoan, em biết tính anh mà phải không?”
“Dù em không đồng ý thì anh vẫn có cách khiến em phải gật đầu.”
Bàn tay đặt trên đỉnh đầu Phương Vinh nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng lại khiến cô sởn gai ốc: “Em còn nhớ hai con trăn con kia không?”