Cô có sở thích vẽ tranh, từng có ước mơ sau này sẽ trở thành họa sĩ.
Nhưng mỗi bức tranh cô vẽ đều bị Cố Dạ cất đi, chưa từng được trưng bày hay triễn lãm ở đâu.
Phương Vinh cầm bút chì lên chậm rãi phát họa từng nét, chỉ có những lúc này cô mới có thể thả lỏng cơ thể, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Trong thế giới ấy, Phương Vinh được tự do bay lượn, được đi những nơi mình thích, làm những gì mình muốn mà không cần phải xin phép một ai cả.
Nhưng đến khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng thì cô phát hiện mình đã vẽ một cái gái đang co người ở trong góc phòng, trên người cô gái ấy là hai con trăn khổng lồ.
Gương mặt của cô gái trong tranh lộ rõ vẻ sợ hãi.
Phương Vinh hoảng sợ đánh rơi bút vẻ xuống mặt đất, cô theo bản năng quay đầu nhìn về phía camera ở phía sau.
Hai tay Phương Vinh lập tức giật bức tranh xuống, xé nát vừa xé vừa hoảng loạn, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Cô đem mảnh vụn bỏ vào sọt rác, tuy đã phá hủy bức tranh nhưng Phương Vinh vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cô liếc nhìn camera, nó đã ghi lại tất cả, Phương Vinh không thể ngừng rơi nước mắt, cô hoảng loạn chạy về phòng.
Bữa trưa được người hầu mang lên tận phòng, sau khi ăn xong Phương Vinh buồn chán ngồi trên sofa xem tin tức.
Bản tin đang đưa tin về tập đoàn trang sức Phương Thị, trên màn hình cha mẹ Phương Vinh đang nhận trả lời phỏng vấn, trông họ rất vui vẻ, nụ cười sáng lạn chọc vào mắt cô.
Phương Vinh không biết khi nào họ mới đưa cô về nhà, khi nào cô mới thoát khỏi nơi này.
“Tiểu thư nên đi ngủ trưa thôi.”
Giọng nói Chu tẩu vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, Phương Vinh đáp một tiếng rồi đi lên phòng.
Phương Vinh không thể ngủ được, cô nhớ lại một chuyện trong quá khứ.
Cách đây một tuần trước khi ba mẹ phương về nước, cô tình cờ nghe lén được cuộc điện thoại của Cố Dạ, một tia hi vọng dâng lên trong lòng.
Cả đêm đó cô mong chờ đến không ngủ được.
Đêm tối Phương Vinh nằm trên giường, cả cơ thể trần truồng bị hai tay Cố Dạ giam cầm trong ngực, cô không dám nhúc nhích để hắn ôm, trong đầu không ngừng đếm từng ngày đợi cha mẹ về.
Cố Dạ lập tức nhận thấy sự khác biệt của Phương Vinh, bởi vì khi hắn ôm cô, cô hay nhúc nhích, trong lòng cự tuyệt rõ ràng.
Hắn check lại camera ngày hôm đó thì phát hiện ra nguyên nhân.
Phương Vinh vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó.
Sau khi ăn cơm xong, hắn không như thường ngày ôm cô lên giường, cởi quần áo, hôn hít khắp cơ thể của cô mà lại ôm Phương Vinh ngồi trên sofa xem phim.
Trong phòng khách không có một bóng người, cửa chính, cửa sổ đóng chặt, ngay cả Chu tẩu và người làm cũng không thấy bóng dáng.
Đang xem phim thì đột nhiên Cố Dạ cắn mạnh vào cổ Phương Vinh khiến cô hoảng sợ la lên.
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai cô: “Đừng xem nữa, anh sẽ cho em xem cái khác, bé con phải ngoan ngoãn xem tới cuối có biết không.”
Khi đó Phương Vinh đã linh cảm không tốt, trái tim cô đập mạnh, quả nhiên khi đoạn phim được chiếu lên cô đã nhận ra hai nhân vật chính trong video, đó là Phương Vinh, người đàn ông không ai khác là Cố Dạ
Nhìn hình ảnh bản thân bị đè trên giường, người đàn ông gặm cắn, hôn liếm khắp cơ thể, toàn thân cô đều hiện rõ mồm một trên màn hình.
Vô cùng sắc nét.
Tiếng khóc thút thít truyền vào lỗ tai Phương Vinh, cô sợ hãi thét lên một tiếng muốn bật dậy nhưng cả cơ thể đều bị Cố Dạ giữ chặt lấy, hai tay hắn giữ chặt lấy đầu Phương Vinh ép xem hết đoạn phim đó.