Xiềng Hoa Trong Lòng Sắt

Chương 4 – Sau cơn giận

Trước Sau

break

Phòng khách tan hoang.

Mảnh vỡ vương khắp sàn, ánh đèn hắt lên những vệt thủy tinh lấp lánh như những giọt nước mắt rơi vỡ.

Lâm Nhược Vân đứng giữa đống hỗn độn ấy — tóc rối tung, vài lọn dính lên gò má.

Gương mặt cô lấm lem, vệt trầy dài nơi má trái vẫn còn rướm máu.

Đôi tay run rẩy, một bên lòng bàn tay rách sâu, máu nhỏ thành từng giọt, tách... tách... xuống nền gạch lạnh.

Không ai dám bước đến gần.

Bà Thẩm nhìn thấy cảnh đó, tim đau thắt lại.

Bà vội chạy đến, khẽ cầm tay cô, giọng nghẹn ngào:

> “Phu nhân… cô đừng như vậy nữa, xin cô đấy…”

Lâm Nhược Vân nhìn bà, ánh mắt trống rỗng.

Cô không khóc, không nói. Chỉ đứng yên, để mặc bàn tay mình rỉ máu, để mặc tiếng gió bên ngoài thổi ù ù qua khung cửa vỡ.

> “Phu nhân, thôi nào, cô nghỉ đi… tôi đưa cô lên phòng.”

---

Bà Thẩm dìu cô từng bước lên lầu.

Đôi chân cô khẽ khựng lại mỗi khi đi qua những mảnh vỡ — nhưng tuyệt nhiên không kêu đau, chỉ mím môi chịu đựng.

Khi cánh cửa phòng mở ra, bà sững sờ.

Căn phòng từng tinh tươm, giờ chỉ còn là bãi chiến trường: gối rách, ga giường xộc xệch, tủ ngăn kéo bật tung, gương vỡ vụn dưới sàn.

Không còn chỗ nào để nghỉ.

Bà khẽ thở dài, rồi nhẹ nhàng kéo tay cô:

> “Thôi, qua phòng khách đi, phu nhân. Ở tạm bên đó, được chứ?”

Lâm Nhược Vân không đáp.

Cô chỉ gật nhẹ, mắt vẫn nhìn trân trân vào căn phòng — nơi từng là “tổ ấm”, giờ chỉ còn là nhà tù nứt vỡ.

---

Phòng khách dành cho khách được mở ra.

Không gian yên tĩnh, ánh đèn vàng nhạt dịu đi phần nào căng thẳng.

Bà Thẩm đỡ cô ngồi xuống mép giường, rồi vội đi lấy hộp cứu thương.

> “Ngồi yên nhé, phu nhân. Tay cô chảy máu rồi, để tôi xử lý cho.”

Bà cẩn thận lấy bông gòn thấm thuốc, nhẹ nhàng lau vết thương trên tay cô.

Mỗi lần cồn chạm vào da, Lâm Nhược Vân khẽ rùng mình, nhưng không hề rút tay lại.

Chỉ đôi mắt cô khẽ lay động, nhìn vào khoảng không vô định.

Bà Thẩm nói khẽ, như dỗ dành một đứa trẻ:

> “Thôi nào… đừng nghĩ nữa, nghỉ đi. Dù thế nào, cũng phải giữ sức. Cậu chủ đi công tác, rồi cũng sẽ về thôi…”

Lâm Nhược Vân khẽ bật cười, giọng nghẹn lại:

> “Về làm gì… mọi thứ hắn cần, tôi đều đã đập nát rồi.”

Bà Thẩm im lặng.

Bàn tay bà run run, dán miếng băng cuối cùng lên vết rách ở lòng bàn tay cô.

Bà không dám nói thêm, chỉ khẽ kéo chăn lại cho cô, rồi lặng lẽ tắt bớt đèn.

---

Đêm yên tĩnh.

Tiếng mưa ngoài kia vẫn rơi tí tách, hòa cùng nhịp thở khẽ khàng của cô gái trên giường.

Bà Thẩm ngồi ở ghế sofa trong góc phòng, lặng nhìn cô một lúc thật lâu — lòng dấy lên một nỗi xót xa đến nghẹn ngào.

> Phu nhân à… cô chịu đựng bao lâu rồi?

Ánh đèn hành lang hắt qua khe cửa, chiếu lên gương mặt Lâm Nhược Vân.

Trong ánh sáng mờ ảo ấy, cô như một bông hoa dại vừa bị giông bão giày xéo — vẫn đẹp, nhưng không còn sức để nở nữa.

---

 Đêm ấy, căn biệt thự nhà họ Trịnh chìm vào yên lặng.

Chỉ có tiếng mưa và mùi thuốc sát trùng len lỏi

trong không khí —

thứ mùi hăng hắc của nỗi đau vừa được khâu lại, nhưng chẳng thể nào lành.

Im lặng và khoảng cách

Buổi sáng hôm sau.

Mưa đã tạnh, ánh nắng nhợt nhạt len qua cửa sổ, chiếu lên sàn nhà loang lổ những vệt sáng yếu ớt.

Tiếng động cơ xe vang lên ngoài cổng.

Bà Thẩm vừa bước ra khỏi phòng khách đã sững người —

Trịnh Dạ Hàn đứng đó, áo khoác đen phủ bụi, ánh mắt u tối sau chuyến đi dài.

Hắn nhìn quanh — căn nhà yên tĩnh đến rợn người.

Rồi khi ánh mắt dừng lại ở đống mảnh vỡ dưới sàn, ở bức ảnh cưới bị xé nát, ở vệt máu khô loang lổ trên nền gạch… hắn khẽ siết chặt nắm tay.

> “Chuyện này… là sao?” – giọng hắn trầm thấp, khàn khàn.

Không ai trả lời.

Bà Thẩm cúi đầu, nước mắt rưng rưng:

> “Cậu chủ… phu nhân… đêm qua cô ấy… cô ấy…”

Hắn không nghe nốt câu.

Chỉ bước nhanh lên lầu, mỗi bước chân nặng nề như đè lên tim mình.

---

Cánh cửa phòng khách dành cho khách mở ra.

Trong căn phòng thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, ánh sáng mờ chiếu lên gương mặt Lâm Nhược Vân — cô vẫn ngồi đó, dựa đầu vào thành giường, tóc rối, tay quấn băng trắng, gương mặt còn vết xước đỏ nhạt.

Cô nghe tiếng cửa mở, nhưng không quay đầu.

Chỉ khẽ liếc nhìn qua khe sáng —

ánh mắt chạm ánh mắt.

Một khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại.

---

Hắn đứng đó, không nói nổi lời nào.

Mọi giận dữ, mọi lời trách móc đều nghẹn lại khi nhìn thấy dáng vẻ ấy —

quá mệt mỏi, quá yếu đuối, và… quá xa.

> “Em…” – hắn cất tiếng, giọng khàn.

Nhưng cô vẫn im.

Chỉ ngẩng đầu lên, nhìn hắn — cái nhìn không hằn thù, không yêu, không trách, chỉ là trống rỗng.

Ánh mắt ấy khiến hắn nghẹt thở.

Không phải vì cô đang giận — mà vì hắn nhận ra:

Cô đã không còn cảm xúc nào dành cho hắn nữa.

---

Hắn bước đến gần, định nói thêm điều gì, nhưng cô chỉ lùi nhẹ về phía sau, giữ khoảng cách vừa đủ.

Vẫn im lặng.

Không một lời.

Tiếng đồng hồ treo tường khẽ kêu “tích… tắc…” nghe rõ đến đáng sợ.

> “Tay em bị sao?” – hắn khẽ hỏi, mắt dừng ở vết băng trắng.

Không trả lời.

Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, lạnh nhạt đến tàn nhẫn.

Bà Thẩm đứng ngoài cửa, hai tay nắm chặt, không dám xen vào.

Không khí trong phòng đặc quánh, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của hai người.

---

Hắn hạ giọng, như cố kiềm nén:

> “Anh đi công tác, không ngờ lại… để em thành ra thế này.”

Cô khẽ nhếch môi, không rõ là cười hay mỉa.

Vẫn không nói gì.

Một giọt nước từ mái tóc rơi xuống vai áo, ánh sáng chiếu lên làm nổi bật nét lạnh lùng trên gương mặt cô.

Im lặng —

đó là câu trả lời duy nhất mà cô dành cho hắn.

---

Trịnh Dạ Hàn cuối cùng chỉ đứng nhìn cô thật lâu.

Ánh mắt hắn lay động, như thể muốn nói điều gì, nhưng rồi chỉ khẽ thở ra, lùi lại một bước.

> “Em nghỉ đi.” – giọng hắn nghẹn, khàn đặc.

Hắn quay đi, bước ra khỏi phòng, cánh cửa khẽ khép lại sau lưng.

Cô vẫn ngồi đó, đôi mắt dõi theo bóng lưng hắn cho đến khi cánh cửa đóng hẳn.

Ánh nhìn ấy không có nước mắt — chỉ còn lại một khoảng lạnh trống rỗng đến vô tận.

---

 Khoảnh khắc ấy, hắn hiểu:

Cô không còn thuộc về hắn nữa.

Không vì ai, không vì điều gì — chỉ đơn giản vì trái tim cô, đã ngừng chờ.

Bữa sáng im lặng

Sáng hôm sau.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, rọi xuống bàn ăn rộng lớn chỉ có hai người ngồi đối diện nhau.

Lâm Nhược Vân lặng lẽ dùng dao cắt một miếng bánh mì, động tác chậm rãi, khuôn mặt không biểu cảm.

Trịnh Dạ Hàn ngồi đối diện, nhìn cô hồi lâu rồi nhẹ gắp một miếng trứng bỏ vào bát cô.

> “Ăn chút đi, nguội rồi.” – hắn nói, giọng khẽ khàng, gần như là năn nỉ.

Cô khựng lại, mắt thoáng nhìn hắn, rồi đặt đũa xuống, lặng lẽ đẩy bát ra một bên.

Không một lời.

Chỉ cầm ly nước, nhấp nhẹ một ngụm — động tác bình thản, nhưng lạnh đến đáng sợ.

Không khí trong phòng tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng đồng hồ treo tường từng nhịp trôi qua.

---

Trịnh Dạ Hàn nhìn cô, ánh mắt tối dần.

Hắn biết cô đang xa dần khỏi tầm với của mình — từng chút một, lặng lẽ nhưng chắc chắn.

Hắn đặt đũa xuống, khẽ nghiêng người về phía cô:

> “Nếu em muốn… anh và em sẽ đi đâu đó chơi, được không?”

Cô không đáp, vẫn chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ — nơi ánh sáng phản chiếu lên tấm kính một vệt mờ dài.

Hắn tiếp tục, giọng khàn đi, như cố tìm chút phản ứng từ cô:

> “Paris, hay Tokyo… New York cũng được… hoặc Seoul… chỉ cần em muốn.”

Cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt vẫn xa xăm, nhưng cuối cùng… nhẹ gật đầu một cái.

Một cái gật đầu rất nhỏ, nhẹ như gió thoảng.

Nhưng đối với hắn, lại là tia hy vọng đầu tiên sau những ngày dài tăm tối.

---

Hắn nhìn cô, khẽ mỉm cười — nụ cười ấy không mang theo niềm vui, mà là sự nhẹ nhõm xen lẫn sợ hãi.

Sợ rằng nếu mình chậm một chút nữa, cô sẽ rời đi thật sự.

> “Được, vậy anh sẽ sắp xếp. Em thích đi nơi nào trước?” – hắn hỏi.

Cô không nói, chỉ đặt ly nước xuống, khẽ quay mặt đi.

Nắng chiếu lên gò má, vẽ nên đường cong mảnh mai, lạnh lùng mà đẹp đến đau lòng.

---

Trịnh Dạ Hàn nhìn cô thật lâu, trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lẫm —

Cô ngồi ngay trước mặt, nhưng lại như một người xa lạ.

Một cái gật đầu của cô cũng khiến hắn phải dè dặt, lo sợ, như đang nắm một cánh hoa sắp rơi.

---

 Im lặng vẫn bao trùm,

nhưng lần này —

là sự im lặng khiến người ta muốn níu giữ.

Chuẩn bị cho chuyến đi

Sau bữa sáng, căn biệt thự chìm trong yên tĩnh.

Lâm Nhược Vân lên phòng, còn Trịnh Dạ Hàn đứng một mình dưới sảnh, ánh mắt trầm xuống.

Người hầu bước đến khẽ cúi đầu:

> “Cậu chủ, ngài muốn chuẩn bị hành trình đi đâu trước ạ?”

Hắn im lặng một lúc lâu, ánh mắt hướng lên cầu thang — nơi cô vừa khuất bóng.

> “Paris.” – hắn nói, giọng thấp, – “Chuẩn bị chuyến đi ba ngày, càng sớm càng tốt.”

Người hầu gật đầu, nhanh chóng lui ra.

Nhưng Trịnh Dạ Hàn vẫn đứng yên ở đó, hai tay đút túi quần, ánh nhìn lạnh lẽo như bóng đêm trong đáy mắt.

---

Bước chân hắn đưa về thư phòng.

Tấm ảnh cưới treo trên tường — khung mới đã thay, ảnh cũ bị xé nát vẫn còn vết xước mờ mờ trên tường.

Hắn dừng lại, ánh mắt khẽ run.

> “Cô ấy đã từng cười như thế…”

Một câu nói rất khẽ, như chỉ nói cho chính mình nghe.

Hắn rút điện thoại, gọi cho trợ lý:

> “Chuẩn bị quà… thứ cô ấy từng thích. Gói cẩn thận.”

> “Là hoa mẫu đơn trắng sao, thưa ngài?”

> “Không.” – hắn đáp, giọng trầm đi. – “Cô ấy không còn thích hoa nữa.”

---

Trong khi đó, Lâm Nhược Vân ở trên lầu vẫn ngồi trước cửa sổ.

Cô nghe thấy tiếng người hầu đi lại, nghe cả tiếng hắn ra lệnh qua điện thoại.

Nhưng cô không nói gì.

Bên cạnh cô là cuốn sổ nhỏ, tờ giấy còn vẽ dang dở những nét nguệch ngoạc — hình bông hoa héo.

Ngón tay cô vẫn băng bó, nhưng cô chẳng mảy may quan tâm.

Ánh mắt xa xăm, trống rỗng.

> “Paris sao…” – cô khẽ lẩm bẩm, giọng nhạt nhẽo – “Chỉ là nơi khác để giam cầm thôi.”

---

Chiều đến.

Quản gia lên báo với cô rằng mọi thứ đã chuẩn bị xong, chuyến bay sáng sớm mai.

Cô chỉ gật nhẹ, không hỏi, không từ chối.

Bà Thẩm nhìn cô, lòng nghẹn lại:

> “Phu nhân… nếu thật sự không muốn đi, cô có thể nói với cậu chủ…”

Cô khẽ quay đầu, ánh mắt mệt mỏi:

> “Nếu tôi nói, bà nghĩ hắn sẽ nghe sao?”

Bà quản gia im bặt.

---

Đêm đó, Trịnh Dạ Hàn vẫn không lên phòng ngủ cùng cô.

Hắn ở thư phòng suốt đêm, ánh đèn hắt ra khe cửa, chiếu lên hành lang dài lạnh lẽo.

Một mình hắn ngồi đó, nhìn tấm hộ chiếu trên bàn, rồi khẽ siết chặt.

> “Nếu đây là cách duy nhất để giữ em lại…” – hắn thì thầm, – “Anh sẽ dùng nó.”

---

 Cả hai đều im lặng chuẩn bị cho chuyến đi —

một người muốn níu giữ,

một người chỉ muốn rời xa.

Sáng hôm sau — sân bay

Buổi sáng, trời trong đến lạ.

Nắng rải đều trên bãi cỏ, gió thổi qua hàng cây trước cổng biệt thự, mang theo mùi sương sớm dịu nhẹ.

Chiếc xe đen đỗ trước cổng.

Trịnh Dạ Hàn đứng đó, bộ âu phục chỉnh tề, lạnh lùng như thường ngày.

Người hầu xếp hành lý vào cốp sau, động tác nhanh gọn, không ai dám lên tiếng.

Cửa nhà mở.

Lâm Nhược Vân bước ra.

---

Cô mặc chiếc váy trắng dài, tóc buộc nhẹ sau gáy, gương mặt nhợt nhạt nhưng thanh thoát.

Dưới ánh nắng, cô như một đóa hoa vừa mới nở — đẹp, mong manh, và sắp bị gió cuốn đi.

Trịnh Dạ Hàn nhìn cô thật lâu.

Không nói gì, chỉ mở cửa xe, ánh mắt thoáng dịu lại:

> “Lên xe đi, không muộn giờ bay.”

Cô gật nhẹ, không nhìn hắn, chỉ bước lên.

Khoảng cách giữa họ — chỉ vài bước — nhưng như một đại dương mênh mông không thể vượt qua.

---

Suốt quãng đường đến sân bay, không ai nói với ai một lời.

Chỉ có tiếng bánh xe lăn đều, tiếng gió rít qua ô cửa.

Hắn thỉnh thoảng liếc sang —

Cô nhìn ra ngoài cửa kính, đôi mắt trống rỗng, không cảm xúc.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng môi khẽ động rồi lại thôi.

Vì hắn biết, cô sẽ không đáp.

---

Tới sân bay, người hầu kéo vali xuống.

Lâm Nhược Vân đi trước, bước chậm rãi, dáng vẻ bình thản nhưng đầy mệt mỏi.

Trịnh Dạ Hàn đi sau, ánh mắt luôn dõi theo bóng lưng mảnh mai ấy.

> “Vân.” – hắn khẽ gọi.

Cô dừng lại, quay đầu.

Ánh nhìn giao nhau chỉ trong thoáng chốc — lạnh, tĩnh, và vô cùng xa lạ.

> “Anh nghĩ… chúng ta đi đâu cũng vậy thôi.” – cô nói nhỏ, giọng nhẹ như gió thoảng. – “Nơi nào cũng là lồng giam, chỉ khác là cái lồng đó sang trọng hơn một chút.”

Hắn sững người.

Cô quay đi, tiếp tục bước, kéo vali về phía cổng kiểm tra.

---

Trịnh Dạ Hàn đứng yên rất lâu.

Tay hắn siết chặt hộ chiếu, từng khớp ngón tay trắng bệch.

Trong mắt hắn — không còn là sự giận dữ hay quyền lực, mà là nỗi sợ.

Sợ rằng chỉ cần hắn buông tay…

Cô sẽ thật sự biến mất khỏi cuộc đời hắn.

---

Máy bay rời mặt đất, xuyên qua những tầng mây trắng.

Cô tựa đầu vào ghế, nhắm mắt, không nói gì.

Hắn nhìn cô, ánh mắt khẽ run.

> “Chúng ta sẽ ổn thôi… phải không?” – hắn nói khẽ, như đang tự hỏi chính mình.

Cô không đáp.

Chỉ quay mặt về phía cửa sổ, nơi bầu trời xanh sâu thẳm —

rộng lớn, nhưng cô biết,

mình vẫn chưa hề tự do.

---

 Paris chờ phía trước, nhưng trái tim hai người… đã bỏ lại nơi biệt thự lạnh giá hôm qua.

Paris — Khách sạn bên sông Seine

Chiếc xe sang dừng lại trước khách sạn cổ kính nằm bên dòng sông Seine.

Trời Paris buổi chiều lấp lánh ánh vàng, tiếng chuông nhà thờ xa xa vọng lại nghe mơ hồ như từ một giấc mộng.

Trịnh Dạ Hàn bước xuống trước, vòng qua mở cửa cho cô.

Lâm Nhược Vân khẽ bước xuống, gió lạnh thổi làm tóc cô bay lòa xòa, đôi mắt đượm buồn như sương sớm.

> “Anh đã đặt phòng xong rồi.”

Giọng hắn trầm thấp, không giấu nổi sự dè dặt.

Cô chỉ gật đầu, im lặng bước theo hắn vào sảnh lớn.

---

Căn phòng hắn đặt nằm trên tầng cao nhất, hướng thẳng ra tháp Eiffel.

Một căn phòng sang trọng, nhưng lại có thứ gì đó lạnh đến mức khó thở.

Khi cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại hai người.

Hắn tháo áo khoác, treo lên giá.

Cô vẫn đứng yên ở cửa sổ, mắt nhìn ra xa, nơi ánh đèn Paris bắt đầu lên rực rỡ.

> “Em muốn nghỉ ngơi trước hay đi dạo?” – hắn hỏi, giọng dịu xuống.

> “Tôi mệt.” – cô trả lời gọn, vẫn không quay lại.

Không khí trong phòng nặng trĩu.

Trịnh Dạ Hàn nhìn bóng lưng cô, ngón tay khẽ run.

Hắn tiến lại gần, nhưng chỉ dừng lại cách cô vài bước.

> “Em vẫn giận anh?” – hắn khẽ hỏi.

> “Anh nghĩ sao?” – giọng cô lạnh, không cảm xúc.

> “Anh không muốn em tổn thương thêm.”

Cô bật cười khẽ, nụ cười không có chút ấm áp nào:

> “Thế còn những vết thương cũ? Ai gây ra?”

---

Hắn im lặng.

Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt hắn, nửa sáng nửa tối — ánh mắt ấy, nếu ai nhìn kỹ sẽ thấy rõ nỗi sợ mất đi thứ duy nhất hắn muốn giữ.

Cô quay lưng lại, bước đến sofa, ngồi xuống.

> “Anh đừng nói những lời như vậy nữa. Tôi nghe không nổi.”

Hắn tiến lại, ngồi xuống đối diện, đôi mắt vẫn dõi theo cô.

> “Vân, dù em có ghét anh, anh vẫn không buông. Em là người anh chọn, cả đời này đều không ai thay thế.”

Cô nhắm mắt, khẽ nói:

> “Anh không giữ được trái tim của tôi đâu.”

Không khí lặng như bị bóp nghẹt.

Bên ngoài, gió đêm Paris thổi qua ô cửa kính, tiếng chuông nhà thờ vang lên, hòa cùng nhịp thở của hai con người lạc lối.

---

Trịnh Dạ Hàn đứng dậy, bước đến gần, nhẹ kéo tấm chăn phủ lên vai cô.

Cô không đẩy ra, cũng không nói gì, chỉ ngồi yên — như một bức tượng biết thở.

Hắn khẽ thì thầm:

> “Ngủ một chút đi, mai anh đưa em đi dạo sông Seine.”

> “Anh nghĩ tôi cần những thứ đó à?”

> “Không… nhưng anh muốn được ở cạnh em, dù chỉ là im lặng như thế này.”

Cô khẽ nghiêng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt không còn oán hận, chỉ còn lại sự trống rỗng vô cùng.

---

Đêm Paris, ánh đèn vàng phản chiếu lên gương mặt hai người.

Một người muốn yêu, nhưng chỉ biết chiếm hữu.

Một người muốn tự do, nhưng chẳng thể thoát ra.

Sáng Paris – Bên dòng sông Seine

Ánh nắng ban mai tràn qua rèm cửa, chiếu lên căn phòng rộng phủ mùi hoa oải hương nhẹ nhàng.

Trịnh Dạ Hàn đã dậy từ sớm, hắn đứng bên cửa sổ, tay cầm ly cà phê đen, ánh mắt nhìn ra thành phố vẫn còn mờ sương.

Trên giường, Lâm Nhược Vân vẫn nằm nghiêng, chăn quấn quanh người.

Gương mặt cô yên tĩnh, nhưng mi mắt khẽ run như đang mơ.

Hắn đặt ly cà phê xuống bàn, bước đến gần.

Bàn tay khẽ vén mấy lọn tóc rối khỏi trán cô.

> “Em ngủ không yên.” – hắn khẽ nói, giọng trầm ấm nhưng xen lẫn mệt mỏi.

Cô mở mắt, nhìn hắn, đôi mắt tỉnh táo lạ thường.

> “Anh dậy sớm thế?”

> “Muốn chuẩn bị cho em.” – hắn đáp, nở nụ cười nhẹ.

> “Chuẩn bị cho tôi?” – cô khẽ nhướng mày. – “Hay là chuẩn bị để tiếp tục giám sát tôi?”

Hắn khựng lại một chút.

Không khí trong phòng lại rơi vào tĩnh lặng như đêm qua.

> “Anh chỉ muốn biết em an toàn.”

> “An toàn trong chiếc lồng này ư?” – cô ngồi dậy, giọng khẽ nhưng lạnh. – “Thú vị thật, đến Paris mà cũng giống như ở nhà anh.”

---

Một lúc sau, hắn đặt lên bàn hai ly cà phê, cùng bữa sáng kiểu Pháp.

> “Anh đã gọi bữa sáng. Em ăn chút gì đi.”

Cô nhìn khay đồ ăn — bánh croissant, bơ và dâu tây tươi.

Một giây, cô bỗng nhớ đến lời bà quản gia ngày trước “Phu nhân thích ăn dâu lắm.”

Cô khẽ cười nhạt, ánh mắt rơi xuống đĩa.

> “Anh vẫn còn nhớ tôi thích gì.”

> “Từng thứ một.” – hắn nói khẽ, giọng chắc như khẳng định điều không thể lay chuyển.

> “Nhưng anh quên mất tôi từng là ai.” – cô đáp, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn. – “Không phải món ăn hay hoa, mà là cảm xúc. Thứ đó, anh đã lấy hết rồi.”

Trịnh Dạ Hàn siết nhẹ tay.

Hắn không cãi, chỉ lặng lẽ rót nước vào ly cho cô.

> “Em có muốn đi dạo sông Seine không? Anh đã sắp xếp sẵn.”

Cô im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu:

> “Tôi sẽ đi. Dù sao ở trong phòng này cũng ngột ngạt quá.”

---

Cảnh: Bên dòng sông Seine

Paris buổi sáng ồn ào mà bình yên.

Những cánh chim bồ câu đậu dọc lan can, gió nhẹ thổi làm tóc cô bay nhẹ.

Trịnh Dạ Hàn đi cạnh cô, khoảng cách chỉ vừa đủ để không chạm.

Cô mặc áo khoác mỏng màu trắng, đôi mắt khẽ liếc dòng nước chảy dưới cầu.

> “Hồi nhỏ tôi từng mơ được đến đây.” – cô nói nhỏ, giọng nhẹ như gió.

“Khi đó tôi nghĩ, nếu có người yêu bên cạnh chắc sẽ hạnh phúc lắm.”

Hắn nhìn cô, ánh mắt dịu lại.

> “Bây giờ em ở đây, cùng anh.”

> “Nhưng không hạnh phúc.” – cô đáp thẳng.

Gió thổi qua, mang theo mùi cà phê và hoa oải hương từ các quán bên đường.

Cô cúi xuống, ngắm mặt nước phản chiếu bóng mình.

> “Anh có biết không, Hàn…” – cô ngập ngừng. – “Mỗi lần nhìn thấy mình trong gương, tôi không còn nhận ra người đó nữa. Là tôi… hay là người anh muốn tôi trở thành?”

Trịnh Dạ Hàn lặng người, ánh mắt hắn dao động rõ rệt.

> “Anh chưa bao giờ muốn thay đổi em.”

> “Thế anh đã làm gì khác đâu?” – cô quay lại nhìn hắn. – “Anh giam tôi trong thế giới của anh, rồi gọi đó là yêu.”

Hắn im lặng rất lâu, rồi chỉ nói một câu:

> “Nếu có một ngày em rời đi… anh sẽ không chịu nổi đâu.”

Cô khẽ cười, nụ cười pha chút xót xa:

> “Thế thì anh nên học cách chịu đựng, Trịnh Dạ Hàn.”

---

Bên dòng sông lặng, ánh nắng phản chiếu lên mặt nước như những mảnh vỡ của ký ức.

Giữa thành phố hoa lệ, chỉ có hai con người đứng bên nhau — một kẻ sợ mất, một người chẳng còn gì để giữ.

Đêm Paris – Trở về khách sạn

Trời Paris đêm ấy đổ mưa nhẹ.

Những giọt nước lăn dài trên ô kính, hắt vào ánh đèn vàng ngoài phố.

Tiếng mưa không lớn, nhưng đủ khiến lòng người thêm trĩu nặng.

Lâm Nhược Vân đứng bên cửa sổ, tay cầm ly rượu vang, ánh mắt dõi theo những ánh đèn phản chiếu lên mặt nước bên dưới.

Trịnh Dạ Hàn vừa tắm xong, bước ra từ phòng tắm với mái tóc còn ướt, trên người chỉ mặc áo sơ mi đen mở cúc cổ.

> “Em vẫn chưa ngủ sao?” – giọng hắn trầm khàn, vang lên giữa không gian êm ả.

Cô không quay lại, chỉ nhấp một ngụm rượu.

> “Anh ngủ trước đi.”

> “Anh muốn nói chuyện với em một chút.”

> “Chúng ta còn gì để nói?” – cô đáp lạnh, mắt vẫn hướng ra cửa sổ.

> “Nhiều lắm.” – hắn bước đến gần, đứng phía sau cô. – “Anh biết mình khiến em tổn thương, nhưng anh không biết phải làm sao để sửa.”

Cô cười khẽ, nhưng nụ cười lạnh lùng:

> “Trịnh Dạ Hàn, người như anh… từ bao giờ biết nói chữ sửa?”

> “Khi anh thấy em như bây giờ.” – hắn khẽ nói, giọng lạc đi. – “Lạnh, im lặng, như thể anh đã mất em mãi mãi.”

Cô đặt ly rượu xuống, quay lại nhìn hắn.

Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước.

> “Anh nói cứ như thể mình từng có được tôi.” – cô đáp, đôi mắt ánh lên tia chua chát.

Trịnh Dạ Hàn không phản bác.

Hắn chỉ nhìn cô thật lâu, đôi mắt u tối sâu thẳm, chứa cả hối hận lẫn khao khát.

Một bước, hai bước — hắn tiến đến gần hơn.

> “Anh không muốn em rời xa nữa.” – giọng hắn trầm thấp, hơi thở phả lên làn da cô.

Cô đứng yên, không tránh, cũng không đáp.

Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt cô — vừa dịu dàng, vừa kiêu hãnh, như bức tượng điêu khắc lạnh giá giữa đêm Paris.

> “Em không hiểu…” – hắn khẽ nói, bàn tay run nhẹ khi chạm vào vai cô. – “Anh không biết phải làm sao để em tha thứ.”

> “Không cần anh phải biết.” – cô nói nhỏ, rời ánh mắt khỏi hắn. – “Chỉ cần anh để tôi được yên.”

Không khí ngưng đọng.

Tiếng mưa ngoài kia dội xuống lan can, vọng vào căn phòng sang trọng, nghe như tiếng lòng nặng nề của cả hai.

---

Một lúc sau, cô quay người định rời đi thì hắn khẽ nắm cổ tay cô.

Lực không mạnh, chỉ vừa đủ để giữ lại.

> “Anh xin lỗi.” – giọng hắn khàn, ngắn gọn, nhưng thật.

Cô sững lại, ánh mắt dao động nhẹ.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen hắn, cô nghe hắn nói câu đó.

> “Xin lỗi…” – cô lặp lại, khẽ cười – “Câu đó quá muộn rồi, Trịnh Dạ Hàn.”

Cô rút tay ra, bước về phía giường.

> “Anh ngủ đi. Tôi mệt rồi.”

Hắn đứng yên, nhìn theo bóng lưng cô trong ánh đèn lờ mờ.

Trước đây, chỉ cần cô nói một câu như thế, hắn sẽ tức giận, sẽ không chịu để cô yên.

Nhưng đêm nay — hắn chỉ lặng lẽ nhìn, trong mắt là thứ gì đó rất khác: nỗi sợ mất cô thật sự.

---

Cô nằm xuống giường, quay lưng lại phía hắn.

Trịnh Dạ Hàn tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng dịu của ngọn đèn ngủ.

Một khoảng lặng dài kéo qua.

> “Vân…” – hắn khẽ gọi.

> “Ừm?”

> “Nếu anh thay đổi thật… em có tin không?”

Cô nhắm mắt, giọng khẽ:

> “Anh không biết sao? Tôi không còn tin ai nữa.”

Hắn không đáp.

Tiếng mưa ngoài cửa vẫn rơi đều — và trong căn phòng ấy, chỉ còn hai hơi thở nặng nề hòa vào nhau, không biết là gần hay xa.

---

Paris chìm trong đêm, ánh đèn lấp lánh phản chiếu qua ô cửa sổ.

Hai người nằm cùng một giường, nhưng trái tim thì vẫn ở hai thế giới khác nhau.

Đôi khi, khoảng cách không phải là không gian — mà là vết thương chẳng ai dám chạm vào.

Sáng Paris – Mưa tạnh, trời quang

Sáng hôm sau, Paris vẫn còn vương hơi ẩm của đêm mưa.

Ánh nắng yếu ớt rọi qua tấm rèm trắng, nhuộm vàng cả căn phòng.

Tiếng đồng hồ cổ trong góc vang lên từng nhịp chậm rãi, đều đặn.

Trịnh Dạ Hàn thức dậy trước.

Hắn ngồi bên mép giường, ánh mắt dừng trên gương mặt đang ngủ say của Lâm Nhược Vân.

Mái tóc cô xõa trên gối, vài sợi vương lên môi — nhẹ, mềm, mong manh như giấc mộng.

Lần đầu tiên, hắn không muốn đánh thức cô.

Chỉ lặng lẽ nhìn, như sợ mọi thứ sẽ biến mất nếu chạm vào.

Một lúc sau, cô trở mình, mở mắt.

Ánh nắng chiếu lên đôi mi dài, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một đêm dài.

> “Anh dậy sớm thế?” – cô hỏi, giọng khàn khàn.

> “Không ngủ được.” – hắn đáp, giọng thấp. – “Anh pha sẵn cà phê rồi.”

Cô ngồi dậy, chăn rơi nhẹ xuống, tay khẽ chỉnh lại vai áo.

> “Anh định đưa tôi đi đâu nữa?”

> “Không đi đâu cả.” – hắn mỉm cười nhạt. – “Hôm nay ở lại nghỉ, được không?”

Cô hơi sững người.

Từ trước đến nay, hắn luôn là người điều khiển mọi thứ, hiếm khi hỏi ý cô.

Câu “được không” đó… khiến cô bất ngờ.

> “Tùy anh.” – cô nói, giọng vẫn nhạt, nhưng không còn gai góc như mọi lần.

---

Hắn đặt tách cà phê trước mặt cô, khói bốc lên nghi ngút.

Mùi hương hòa cùng mùi gỗ và hoa oải hương trong phòng — dịu dàng đến lạ.

> “Anh muốn em thử món này. Ở Paris họ gọi là café au lait.”

Cô đưa ly lên, nhấp một ngụm nhỏ.

Vị đắng lan trên đầu lưỡi, rồi dịu lại bởi lớp sữa béo ngậy.

Cô không nói gì, chỉ đặt ly xuống, ánh mắt hơi dịu đi.

> “Anh nhớ em từng ghét vị đắng.” – hắn nói, ánh mắt mơ màng.

> “Bây giờ tôi quen rồi.” – cô đáp. – “Thứ đắng hơn cà phê… tôi đã nếm đủ.”

Không khí lại chìm vào im lặng.

Chỉ có ánh nắng dần sáng hơn, chiếu qua ô cửa sổ lớn, phủ lên cả hai người.

---

Một lúc sau, Trịnh Dạ Hàn khẽ nói:

> “Em có muốn đi đâu đó không? Không cần xa, chỉ quanh đây thôi. Ăn trưa bên bờ sông chẳng hạn.”

> “Anh định giám sát tôi tiếp?”

> “Không.” – hắn lắc đầu. – “Anh chỉ muốn… đi cùng em, như một người bình thường.”

Lâm Nhược Vân nhìn hắn thật lâu.

Không biết là đang dò xét, hay đang tìm xem lời hắn có thật không.

> “Trịnh Dạ Hàn, anh có bao giờ tự hỏi, nếu tôi không còn gì để mất… thì anh còn sợ gì nữa không?”

> “Anh sợ chính điều đó.” – hắn đáp, mắt nhìn thẳng cô. – “Sợ đến khi em thật sự không còn gì để mất… anh cũng mất luôn lý do để tồn tại.”

---

Cô không đáp, chỉ đứng dậy, bước ra ban công.

Paris sáng rực, sông Seine lấp lánh như được dát vàng.

Gió thổi nhẹ, làm tóc cô khẽ tung.

> “Anh biết không…” – cô nói nhỏ, không quay lại. – “Paris đẹp thật. Nhưng đứng cạnh anh, tôi lại chẳng thấy gì hết.”

Trịnh Dạ Hàn im lặng, bước đến sau lưng cô.

Khoảng cách giữa họ chỉ còn một nhịp thở.

> “Vì anh đã che mất ánh sáng của em.” – cô tiếp, giọng trầm.

Hắn nhắm mắt, khẽ thở dài.

> “Vậy thì… cho anh được đứng phía sau em lần này.”

Lâm Nhược Vân xoay người, ánh mắt nhìn hắn, sâu và lặng.

Khoảnh khắc ấy, trong đôi mắt cô thoáng qua một thứ gì đó không rõ — không còn là hận, nhưng cũng chưa phải tha thứ.

---

Paris rực rỡ dưới nắng ban mai.

Một người đứng, một người lặng im, giữa khoảng cách mỏng như sợi chỉ.

Dường như, ở nơi xa lạ này, họ đang học lại cách nhìn nhau — bằng ánh mắt, chứ không bằng giam cầm.

Buổi trưa bên sông Seine

Nắng trưa ở Paris ấm áp hơn thường lệ.

Dòng sông Seine trôi lặng lẽ, ánh nước lấp lánh như rắc vàng.

Những chiếc thuyền nhỏ trôi ngang, tiếng chuông nhà thờ xa xa vọng lại xen lẫn tiếng người nói cười của khách du lịch.

Trịnh Dạ Hàn chọn một bàn ở góc ban công, nơi có thể nhìn thẳng ra dòng sông.

Anh vẫn giữ vẻ trầm tĩnh thường thấy, chỉ khác là hôm nay — không có vệ sĩ, không có trợ lý, chỉ có anh và cô.

Lâm Nhược Vân ngồi đối diện, tay khẽ mân mê ly nước chanh.

Cô không nhìn anh, cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng liếc xuống dòng nước phía dưới.

> “Em có thấy mệt không?” – giọng anh thấp, nhẹ, như sợ phá tan sự yên tĩnh này.

> “Không.” – cô đáp gọn. – “Không mệt, chỉ thấy… lạ.”

> “Lạ?” – anh hơi nghiêng đầu.

> “Ừ.” – cô khẽ mỉm cười nhạt. – “Lạ vì lần đầu tiên anh để tôi ngồi yên như thế này, mà không ra lệnh, không canh chừng.”

Trịnh Dạ Hàn nhìn cô, ánh mắt dịu lại.

> “Anh đang học cách im lặng, vì hình như chỉ khi anh im, em mới bình yên được một chút.”

Cô cúi đầu, khuấy nhẹ ly nước, ánh sáng phản chiếu trên cổ tay trắng mảnh.

> “Nếu anh sớm hiểu điều đó, có lẽ mọi chuyện đã khác.”

---

Người phục vụ mang đồ ăn đến — món coq au vin nóng hổi cùng bánh mì và salad.

Trịnh Dạ Hàn khẽ đẩy đĩa về phía cô.

> “Em thử xem, anh nhớ em từng thích vị rượu vang nhẹ.”

Cô ngẩng lên, thoáng ngạc nhiên.

> “Anh nhớ kỹ thật.”

> “Vì đó là thứ duy nhất anh không cho phép mình quên.”

Cô khẽ cười, nụ cười buồn mà đẹp.

> “Trịnh Dạ Hàn, anh là người giỏi nhớ, nhưng lại chẳng bao giờ biết buông.”

Anh im, chỉ cúi đầu cắt miếng thịt trong đĩa, giọng trầm trầm:

> “Nếu buông, anh sẽ chẳng còn lại gì.”

Cô nhìn anh, ánh mắt mơ hồ giữa thương hại và mệt mỏi.

> “Anh không cần phải giữ một người bằng sợ hãi đâu. Anh chỉ khiến cả hai bị mắc kẹt.”

> “Anh biết.” – anh đáp khẽ. – “Nhưng anh không biết cách nào khác để có em.”

---

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương hoa oải hương từ khu chợ gần đó.

Mái tóc cô khẽ bay, vài sợi chạm nhẹ vào vai áo anh.

Cả hai cùng im lặng.

Giữa tiếng người nói cười, họ lại như bị tách riêng ra khỏi thế giới này.

Lâm Nhược Vân đặt dao nĩa xuống, khẽ nói:

> “Anh có bao giờ nghĩ, tình yêu của anh… giống như một căn phòng khóa trái?”

> “Anh chỉ sợ, mở cửa ra rồi em sẽ đi mất.”

> “Vậy thì anh chưa bao giờ thật sự yêu.” – cô nhìn thẳng anh. – “Yêu không phải là giữ. Là dám để người kia tự thở.”

Ánh mắt anh dao động, một thoáng xót xa hiện lên rõ rệt.

> “Anh không biết mình có thể làm được điều đó.”

> “Thử đi.” – cô nói, giọng nhỏ, gần như chỉ là hơi thở. – “Nếu không, cả đời này anh chỉ biết yêu trong sợ hãi.”

---

Một lúc sau, anh đứng dậy, bước ra lan can, ánh nắng phủ lên gương mặt nghiêng nghiêng của anh — đẹp mà cô độc.

Anh nhìn xuống sông Seine, rồi khẽ quay lại:

> “Nếu một ngày em muốn đi, hãy nói với anh. Anh sẽ không ngăn.”

Cô nhìn anh thật lâu, không nói gì.

Đôi mắt đen sâu thẳm kia, lần đầu tiên có một chút thành thật không pha tạp.

> “Đừng hứa điều mà anh chưa chắc giữ được.” – cô đáp, giọng khẽ, nhưng mềm hơn mọi lần.

Trịnh Dạ Hàn không cãi. Anh chỉ gật đầu, ánh nhìn chạm nhẹ vào cô — không còn chiếm hữu, chỉ còn lặng lẽ.

---

Buổi trưa Paris trôi qua yên ả.

Hai con người từng bức bách nhau, nay ngồi trong cùng một khung cảnh — không cãi, không giằng co, chỉ còn lại sự mệt mỏi và thứ cảm xúc chưa kịp gọi tên.

Đêm Paris – Khách sạn bên sông Seine

Đêm buông xuống nhẹ như tấm lụa đen.

Bên ngoài cửa kính, Paris vẫn rực sáng — ánh đèn vàng phản chiếu xuống sông Seine lấp loáng.

Trong phòng, chỉ còn tiếng gió hòa cùng tiếng tim người.

Lâm Nhược Vân ngồi trên ghế sofa, mái tóc buông nhẹ, áo khoác mỏng rơi xuống vai.

Cô nhìn ra ngoài, ánh mắt như xuyên qua khung cảnh, rơi vào khoảng trống nào đó rất xa.

Cửa mở.

Trịnh Dạ Hàn bước vào, tay vẫn cầm chiếc áo khoác đen, hơi lạnh từ ngoài trời theo anh ùa vào.

> “Em chưa ngủ à?” – giọng anh trầm thấp, khàn nhẹ.

Cô khẽ quay lại, ánh nhìn điềm tĩnh.

> “Không buồn ngủ.”

Anh im, tháo cà vạt, rồi rót hai ly rượu vang đỏ, đưa cho cô một ly.

> “Ngủ không được thì uống một chút. Nơi này buồn nhưng dễ làm người ta dịu đi.”

Cô đón ly rượu, khẽ xoay cổ tay, chất lỏng đỏ sẫm lay động như máu.

> “Anh đưa tôi đến đây để làm gì? Để quên, hay để nhớ?”

> “Anh không biết.” – anh đáp thật chậm, mắt vẫn dán vào cô. – “Có lẽ… chỉ để được nhìn em trong một khung cảnh không còn tiếng la hét.”

Cô nhếch môi, nụ cười mỏng và nhạt.

> “Trịnh Dạ Hàn, anh luôn có cách nói khiến người ta không biết nên giận hay nên thương.”

> “Còn em…” – anh khẽ bước tới gần, giọng thấp hẳn xuống. – “Luôn khiến anh không biết nên giữ hay nên buông.”

Khoảng cách chỉ còn vài bước.

Ánh đèn vàng phủ lên hai người — một thứ ánh sáng dịu mà mệt mỏi.

> “Anh có bao giờ nghĩ, nếu một ngày tôi biến mất, anh sẽ thế nào?” – cô hỏi, giọng rất khẽ.

> “Anh sẽ đi tìm.”

> “Và nếu không tìm được?”

> “Anh sẽ tiếp tục đi tìm.”

Cô khẽ thở dài.

> “Anh đúng là người điên.”

Anh nhìn cô, ánh mắt pha chút bi thương.

> “Có lẽ. Nhưng anh chỉ điên khi đứng trước em.”

---

Không khí dày đặc.

Cô đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy.

Váy cô khẽ lay động theo bước chân, mảnh mai, mong manh như sương.

> “Anh thật sự nghĩ giữa chúng ta có thể bình thường lại sao?” – cô hỏi.

> “Anh không cần bình thường. Anh chỉ muốn… đừng hận nhau nữa.”

Cô quay đi, không trả lời.

Từ phía sau, anh bước tới, dừng lại rất gần.

Hơi thở của anh phả nhẹ lên vai cô — không cưỡng ép, chỉ là sự tồn tại rõ ràng, đầy nặng nề.

> “Anh không chạm vào em.” – giọng anh khàn đi. – “Anh chỉ muốn đứng gần… như thế này.”

Cô nhắm mắt lại.

Không đẩy ra, cũng không quay lại.

Một khoảnh khắc, cả hai chỉ đứng đó, nghe tiếng tim hòa vào nhau, chậm rãi, lặng lẽ.

---

Một lát sau, cô khẽ nói:

> “Trịnh Dạ Hàn, nếu anh thật sự muốn tôi ở lại… hãy học cách đứng yên.”

Anh không đáp.

Chỉ gật nhẹ đầu.

Cô quay lại nhìn anh, ánh mắt mềm đi, không còn gai góc như trước.

> “Tôi mệt rồi. Tôi muốn nghỉ.”

Anh khẽ lùi lại, ánh nhìn dõi theo từng bước cô đi về phía giường.

Cửa phòng ngủ khép lại, để lại anh một mình giữa ánh đèn vàng, ly rượu vẫn còn nửa đầy trên bàn.

Anh ngồi xuống ghế, nhìn cửa phòng im lặng thật lâu, rồi khẽ tự cười:

> “Học cách đứng yên à… có lẽ anh nên bắt đầu từ đêm nay.”

---

Bên ngoài, sông Seine vẫn chảy.

Đêm Paris, lần đầu tiên, không có tiếng cãi vã… chỉ còn lại một người đàn ông đang học cách yêu mà không làm tổn thương.

Buổi sáng Paris – Giữa những con phố hoa

Tiếng chuông nhà thờ vang lên từ xa, trong trẻo và thanh thản.

Paris buổi sáng phủ một lớp nắng nhạt dịu dàng.

Gió thổi qua những hàng cây dọc đại lộ, mang theo hương bánh ngọt và cà phê mới pha.

Lâm Nhược Vân bước ra khỏi khách sạn, trên người là chiếc váy trắng dài chạm gót, mái tóc buông nhẹ, khuôn mặt vẫn lạnh nhưng không còn sự mệt mỏi thường thấy.

Trịnh Dạ Hàn đi bên cạnh, áo sơ mi đen đơn giản, tay đút túi quần — không chạm cô, cũng không đi quá gần.

Một khoảng cách nhỏ thôi, nhưng đủ để cô cảm thấy dễ thở.

> “Em muốn đi đâu trước?” – anh hỏi, giọng nhẹ, không ra lệnh.

> “Tôi không biết.” – cô đáp, mắt vẫn dõi theo những bông hoa trên lối đi. – “Chỉ muốn đi, không cần biết điểm đến.”

> “Được.” – anh mỉm cười nhạt. – “Anh đi theo em.”

---

Họ đi dọc đại lộ Montaigne, nơi hai bên đường là những cửa hiệu sang trọng.

Cô không nhìn vào những món đồ xa xỉ, chỉ dừng lại trước một quán nhỏ treo đầy hoa lavender tím.

Cô khẽ bước vào, tiếng chuông gió leng keng vang lên.

Người phục vụ cúi đầu chào, giọng Pháp nhẹ như hát.

Trịnh Dạ Hàn theo sau, ánh mắt dịu đi khi thấy cô đang chăm chú ngắm một chậu hoa nhỏ trên kệ.

> “Em thích không?”

> “Ừ.” – cô khẽ đáp. – “Nó giống hồi tôi còn nhỏ, sau nhà có cả một vườn hoa như vậy.”

> “Anh chưa từng biết em thích hoa.”

> “Vì anh chưa bao giờ hỏi.” – cô nói, mắt vẫn không rời những cánh lavender.

Anh im lặng.

Trong khoảnh khắc đó, giữa mùi hoa và ánh sáng, Lâm Nhược Vân bỗng thấy Trịnh Dạ Hàn… không còn quá xa lạ.

Vẫn là người đàn ông lạnh lùng ấy, nhưng ánh mắt anh đang nhìn cô không còn mang mệnh lệnh, mà là một thứ gì đó… chậm rãi, sợ mất.

---

Họ ngồi ở góc quán, mỗi người một tách cà phê.

Không ai nói gì, nhưng không khí đã không còn nặng nề.

Cô khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng phủ lên những viên đá lát đường loang lổ.

> “Nếu có thể sống một ngày như thế này mãi… chắc sẽ tốt.” – cô khẽ nói.

> “Anh có thể sắp xếp.” – anh đáp nhanh, nhưng ánh mắt vẫn lặng.

> “Không.” – cô lắc đầu, khẽ cười. – “Tôi nói ‘nếu có thể’, chứ không phải ‘hãy làm cho nó như vậy’. Paris chỉ đẹp khi mình biết nó không thuộc về mình.”

Trịnh Dạ Hàn nhìn cô rất lâu, rồi khẽ nói:

> “Em thay đổi rồi.”

> “Không.” – cô đáp, giọng nhỏ. – “Chỉ là tôi bắt đầu biết mệt thôi.”

---

Buổi trưa, họ đi dọc theo sông Seine.

Cô dừng lại bên lan can, nhìn dòng nước chảy, đôi mắt phản chiếu ánh sáng mờ.

Anh đứng bên cạnh, không nói gì.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, tóc cô vướng vào vai anh.

Anh định đưa tay gạt đi, nhưng rồi lại dừng giữa không trung.

> “Em lạnh không?”

> “Không.” – cô khẽ đáp. – “Nhưng nếu anh muốn, có thể đưa áo cho tôi.”

Anh thoáng ngẩn người, rồi mỉm cười — lần đầu tiên, thật sự tự nhiên.

Anh khoác áo lên vai cô, nhẹ nhàng, không cố chạm vào da thịt.

> “Vừa chưa?”

> “Ừ.”

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt không còn là băng giá, mà chỉ là một khoảng lặng khó tả.

> “Trịnh Dạ Hàn, anh biết không… tôi đã từng hận anh đến mức chỉ cần nghe thấy tên anh thôi, cũng thấy đau.”

Anh không trả lời.

Chỉ đứng yên, để gió và tiếng nước lấp đầy khoảng trống giữa hai người.

> “Còn bây giờ,” – cô tiếp, – “tôi không biết mình còn hận nữa không. Chỉ thấy trống.”

> “Nếu được,” – anh nói nhỏ, – “anh muốn làm đầy khoảng trống đó, dù chỉ một chút.”

Cô nhìn anh thật lâu.

> “Đừng nói nữa. Giữ yên đi. Ít nhất lúc này, chúng ta đang bình yên.”

Anh gật đầu.

Hai người đứng đó, lặng lẽ — giữa Paris rực rỡ, nhưng trong mắt họ chỉ còn ánh sáng dịu của buổi sớm và những điều chưa kịp nói thành lời.

---

Buổi sáng Paris trôi qua, nhẹ như khói.

Và có lẽ, giữa những điều tan vỡ, họ vừa học được một điều nhỏ bé: không phải mọi khoảng cách đều cần xóa bỏ — có đôi khi, chỉ cần đứng gần mà không làm tổn thương, đã là đủ.

Đêm Paris – Cảm xúc đầu tiên

Đêm đó, Paris lại mưa.

Không phải cơn mưa lớn, chỉ là những hạt nhỏ rơi đều lên khung kính, lách tách như nhịp tim của một người đang giấu điều gì đó.

Trong phòng, đèn ngủ sáng mờ.

Lâm Nhược Vân ngồi bên cửa sổ, mặc chiếc áo ngủ lụa trắng, đôi chân trần khẽ co lại, ánh mắt dõi ra màn đêm ngoài kia.

Cô cầm trên tay tách trà còn bốc hơi, nhưng hương đã nhạt.

Tâm trí cô không ở đây — mà ở đâu đó, giữa những mảnh ký ức chập chờn.

Hình ảnh Trịnh Dạ Hàn hiện lên — dáng người cao lớn, ánh mắt đen, cái cách anh nói nhẹ nhưng khiến tim người khác rung lên, dù cô từng thề sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra nữa.

> “Anh chỉ muốn đứng gần… như thế này.”

Câu nói ấy từ đêm qua vẫn vang trong đầu cô, như dư âm chưa tan.

Cô khẽ nhắm mắt, một hơi thở dài thoát ra, hòa vào tiếng mưa rơi.

Từ bao giờ, cô bắt đầu không ghét giọng nói đó nữa?

Từ bao giờ, khi anh im lặng, cô lại thấy thiếu một điều gì đó rất nhỏ?

---

Tiếng gõ cửa khẽ vang.

Trịnh Dạ Hàn bước vào, áo sơ mi trắng mở hai cúc cổ, tóc hơi rối, ánh mắt có chút mệt mỏi nhưng ấm hơn mọi khi.

> “Em chưa ngủ?”

> “Chưa.” – cô đáp, giọng nhẹ, không phòng bị như trước.

Anh đi đến gần, giữ khoảng cách vừa đủ.

> “Anh sợ em lạnh. Ngoài trời đang mưa.”

> “Tôi không lạnh.” – cô nói, khẽ cúi đầu, tay siết chặt tách trà. – “Anh chưa ngủ à?”

> “Không. Anh không quen ngủ sớm khi đi xa.”

Cô im.

Trong không khí, có thứ gì đó chậm rãi và mềm đi.

Trịnh Dạ Hàn nhìn cô thật lâu, rồi khẽ hỏi:

> “Paris có khiến em thấy thoải mái hơn chút nào không?”

Cô ngẩng đầu, ánh nhìn lấp lánh ánh đèn vàng:

> “Không biết. Nhưng… tôi không thấy mệt như trước nữa.”

Anh khẽ cười, nụ cười nhỏ và hiếm hoi.

> “Thế là đủ rồi.”

---

Cô nhìn anh, lần đầu tiên không né tránh.

Trên khuôn mặt ấy — dù lạnh, dù từng đáng sợ — giờ chỉ còn lại vẻ trầm lặng, như đang cố giữ lấy điều gì mong manh.

> “Anh luôn làm vậy sao?” – cô hỏi bỗng nhiên.

> “Làm gì?”

> “Giấu mọi thứ sau ánh mắt đó. Như thể chẳng ai có thể đọc được anh.”

Anh khẽ nhún vai.

> “Nếu anh để ai đọc được, họ sẽ biết anh yếu ở đâu.”

> “Còn tôi?”

Anh dừng lại, nhìn cô, thật lâu.

> “Em là người duy nhất anh không muốn giấu.”

Câu nói ấy khiến cô khựng lại.

Không phải vì nó ngọt — mà vì giọng anh thật, và bình tĩnh đến lạ.

Không giống kẻ đang nói lời dỗ dành, mà giống người đã trải qua đủ nhiều để hiểu rõ từng chữ mình nói ra.

Tim cô bỗng đập nhanh, nhẹ thôi, nhưng đủ khiến cô giật mình.

Cô vội quay đi, đặt tách trà xuống bàn, giọng khẽ run:

> “Anh về phòng đi. Khuya rồi.”

Anh không nói gì thêm.

Chỉ gật đầu, lùi một bước, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

---

Căn phòng lại chìm vào im lặng.

Chỉ còn tiếng mưa.

Lâm Nhược Vân ngồi bất động rất lâu, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng tối nơi cánh cửa vừa khép.

Ngực cô vẫn còn hơi đau — không phải vì sợ, mà vì thứ cảm giác mơ hồ đang lớn dần bên trong:

thứ cảm giác mà cô từng hứa sẽ không bao giờ để quay lại.

> “Mình đang làm gì vậy, Nhược Vân…” – cô khẽ thì thầm.

Nhưng khi nói ra, chính cô cũng không biết mình đang trách… hay đang sợ.

---

Đêm Paris rơi vào tĩnh lặng.

Một người đàn ông đứng tựa lưng vào cửa phòng bên cạnh, nghe tiếng mưa và tiếng tim mình đập — lặng lẽ, như thể sợ bất kỳ âm thanh nào cũng có thể đánh thức điều gì đó vừa mới bắt đầu trong trái tim người con gái ở phòng bên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc