Ánh nắng sớm lọt qua rèm cửa, chiếu xuống nền gạch trắng.
Lâm Nhược Vân tỉnh dậy sau một đêm mơ hồ, đầu hơi nặng, nhưng lòng lại kỳ lạ bình yên.
Cô bước xuống nhà.
Phòng khách đã được dọn gọn gàng, mùi cà phê phảng phất trong không khí.
Trịnh Dạ Hàn ngồi ở đầu bàn, áo sơ mi đen, tay lật qua vài tờ hồ sơ. Ánh sáng chiếu lên gương mặt hắn, làm nổi bật đường nét lạnh lùng và trầm tĩnh.
> “Dậy rồi à?” – hắn khẽ nói, không ngẩng đầu.
> “Ừ.” – cô đáp, giọng nhàn nhạt.
> “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sắp xếp cho cô một người hầu riêng.”
Cô hơi sững lại, quay sang nhìn hắn.
> “Người hầu?”
> “Ừ. Một cô gái tên Tiểu Hân. Sẽ giúp cô sắp xếp sinh hoạt, việc ăn uống, đưa đón.”
> “Không cần.” – giọng cô bình thản, nhưng ánh mắt cứng rắn.
Hắn ngẩng đầu, ánh nhìn sâu sắc.
> “Cô từ chối sao?”
> “Tôi không quen có người theo sát bên cạnh.” – cô đáp chậm rãi – “Tôi tự làm được. Không cần ai chăm sóc.”
> “Cô vẫn chưa hiểu.” – hắn chống tay lên bàn, giọng trầm hẳn – “Tôi làm thế không phải vì nghi ngờ, mà vì muốn cô được thoải mái.”
> “Thoải mái?” – cô khẽ cười – “Anh nghĩ có người đứng sau lưng nhìn từng hành động của tôi là thoải mái à?”
Không khí trong phòng khựng lại.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào, phản chiếu ánh vàng nhạt trên sàn —
nhưng giữa hai người, là khoảng cách lạnh như băng.
Hắn im lặng một lúc, sau đó khẽ nói:
> “Cô đã thay đổi thật rồi, Lâm Nhược Vân.”
> “Tôi chỉ không muốn sống như một cái bóng nữa.” – cô đáp, giọng vẫn bình tĩnh. – “Nếu anh đã muốn giam tôi ở đây, ít nhất cũng để tôi tự thở.”
Câu nói ấy khiến Trịnh Dạ Hàn thoáng sững người.
Hắn không tức giận, chỉ nhìn cô thật lâu — ánh mắt pha lẫn điều gì đó mơ hồ, khó diễn tả.
> “Tùy cô.” – hắn nói cuối cùng, giọng thấp và khàn. – “Nhưng đừng khiến tôi phải hối hận vì đã để cô tự do.”
Nói rồi, hắn đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Bóng hắn khuất dần, để lại cô đứng lặng, đôi tay siết chặt lấy tách trà.
> Tự do à… – cô khẽ cười – Tự do trong một lồng sắt vẫn chỉ là ảo tưởng thôi, Trịnh Dạ Hàn.
Khi xiềng xích bắt đầu lung lay
Căn biệt thự chìm trong im lặng.
Từ sáng đến trưa, Trịnh Dạ Hàn không về, chỉ có quản gia Thẩm và mấy người hầu lặng lẽ làm việc.
Lâm Nhược Vân ngồi trong phòng khách, gió từ cửa sổ thổi tung rèm, ly trà trước mặt đã nguội ngắt.
Cô im lặng rất lâu — lâu đến mức ánh mắt trống rỗng.
Tiểu Hân bước đến, tay cầm khay nước, giọng nhỏ nhẹ:
> “Phu nhân, Trịnh tiên sinh dặn tôi trông coi cô cẩn thận. Nếu có việc gì cần—”
> “Anh ta bảo cô trông coi tôi?” – cô cắt ngang, giọng lạnh tanh.
> “Tôi… tôi chỉ làm theo lệnh thôi ạ.” – Tiểu Hân lắp bắp.
Lâm Nhược Vân bật cười.
Một tiếng cười khẽ, nhưng khiến cả gian phòng như lạnh đi.
> “Trông coi… đến nước này rồi mà vẫn không tin tôi.”
Cô đứng dậy, từng bước tiến đến bàn.
Ánh mắt cô tối dần, rồi bất chợt — rầm!
Chiếc bình pha lê trên bàn bị cô hất xuống, vỡ tan tành trên nền gạch trắng.
Âm thanh vang vọng khắp nhà, khiến những người hầu giật mình.
> “Phu nhân!” – bà Thẩm quản gia hoảng hốt chạy đến. – “Xin cô bình tĩnh, để tôi dọn—”
> “Bình tĩnh?” – cô quay lại, ánh mắt đỏ hoe – “Ở trong cái nhà này, có ai thực sự muốn tôi bình tĩnh không?”
Cô cười, rồi lại đập mạnh tách trà xuống đất, mảnh sứ văng tung tóe.
Bà Thẩm run rẩy, không dám đến gần, chỉ vội quay người ra hiệu cho người hầu lui hết ra ngoài.
Không ai dám nói thêm lời nào.
Tiếng đổ vỡ, tiếng bước chân cô dội trên sàn, từng hồi lạnh lẽo.
---
Cảnh: Khi hắn trở về
Mười lăm phút sau.
Cửa lớn bật mở, tiếng giày nặng nề vang lên giữa nền gạch lẫn mùi khói thuốc súng quen thuộc.
Trịnh Dạ Hàn bước vào, áo khoác còn dính bụi đường, ánh mắt tối sầm lại khi thấy cảnh tượng trước mặt:
đồ đạc ngổn ngang, ly tách vỡ, hoa rơi tả tơi trên sàn.
Lâm Nhược Vân đứng giữa đống hỗn loạn, mái tóc hơi rối, ánh mắt mờ sương nhưng không hề yếu đuối.
> “Cô đang làm gì đấy?” – giọng hắn trầm thấp, sắc lạnh.
> “Tôi chỉ đang tự do một chút thôi.” – cô đáp, đôi môi nhếch nhẹ.
> “Tự do?” – hắn bước đến gần, từng bước chậm rãi, nhưng nặng nề. – “Phá nhà cũng là cách cô đòi tự do à?”
> “Nếu bị giam cầm quá lâu, ngay cả một con chim cũng sẽ đập cánh đến khi gãy xương.”
Hắn khựng lại.
Giọng nói của cô không lớn, nhưng chứa đầy cay đắng.
Bà Thẩm lo sợ, đứng nép bên cửa, run run:
> “Trịnh tiên sinh… tôi xin lỗi… tôi không cản được phu nhân…”
> “Không sao.” – hắn lạnh giọng – “Ra ngoài hết.”
Căn phòng chỉ còn lại hai người.
Không khí nặng như chì.
Trịnh Dạ Hàn nhìn đống vỡ vụn dưới chân, rồi lại nhìn cô.
Trong mắt hắn, vừa có tức giận, vừa có một tia bất lực khó gọi tên.
> “Cô muốn tôi phải làm gì đây, Nhược Vân?”
> “Đừng sai người giám sát tôi nữa.” – cô đáp, từng chữ rõ ràng – “Tôi không phải món đồ của anh.”
> “Tôi chưa từng coi cô là món đồ.”
> “Thật sao?” – cô khẽ cười, giọng nghẹn lại – “Thế thì anh gọi việc cưỡng ép một cuộc hôn nhân, cấm tôi ra ngoài, dặn người theo sát từng bước là gì?”
Hắn im lặng.
Không phải vì không có lời phản bác, mà vì — cô nói đúng.
> “Tôi chỉ muốn bảo vệ cô.” – hắn nói khẽ, gần như là lời biện minh.
> “Bảo vệ?” – cô nhìn thẳng vào mắt hắn. – “Hay là giam cầm?”
Một giây im ắng.
Cả hai chỉ đứng nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau – một bên lạnh lẽo, một bên tổn thương.
Rồi cô quay đi, bước qua hắn, giọng khẽ như gió thoảng:
> “Tôi mệt rồi. Anh muốn trông coi thì cứ trông. Nhưng đừng mong tôi ngoan ngoãn thêm nữa.”
Bóng cô khuất dần lên cầu thang.
Trịnh Dạ Hàn đứng lại giữa đống vỡ, bàn tay siết chặt đến bật máu.
> Tự do của cô… liệu có phải là điều tôi có thể cho được không, Lâm Nhược Vân?
Những ngày sau cơn bão
Từ hôm cô đập phá đồ trong nhà, thời gian như ngừng lại trong căn biệt thự ấy.
Ngày nối ngày, bầu không khí im lặng đến ngột ngạt.
Lâm Nhược Vân không còn giận dữ, cũng không còn phản kháng.
Cô chỉ thu mình trong phòng, như một con chim gãy cánh, không bay nổi, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bà Thẩm và người hầu mang cơm đến đều bị cô khẽ nói:
> “Để đó.”
Không ai dám ép.
Đến bữa trưa, bữa chiều, bữa tối – chén cơm vẫn gần như nguyên vẹn, chỉ có cốc nước là vơi dần.
---
Ngày thứ ba.
Trịnh Dạ Hàn vẫn chưa xuất hiện.
Nhưng người hầu nhận ra, mỗi đêm đều có ai đó đi dọc hành lang tầng hai rất khẽ —
chỉ nghe tiếng giày nặng, rồi ánh đèn hắt vào khe cửa phòng cô.
Không ai cần hỏi cũng biết là hắn.
Bà Thẩm nói nhỏ với người hầu:
> “Cậu ấy không dám gặp cô, chỉ đứng ngoài nghe tiếng động thôi.”
> “Nhưng phu nhân vẫn không nói gì sao?”
> “Không. Cô ấy cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi.”
---
Ngày thứ năm.
Cơn mưa lớn kéo đến, gió giật mạnh, hoa trong vườn đổ rạp.
Trong phòng, Lâm Nhược Vân vẫn ngồi đọc sách, ánh nến lay nhẹ.
Trên bàn, là chậu tử đằng tím, ai đó mang đến từ sáng.
Cô khẽ chạm tay lên cánh hoa, nụ cười nhạt lướt qua môi.
> Anh vẫn nhớ... nhưng tôi không cần điều đó nữa.
Ngoài cửa, bước chân dừng lại.
Trịnh Dạ Hàn lặng lẽ đứng đó, bàn tay nắm chặt, không gõ cửa — chỉ im lặng nhìn bóng cô qua tấm kính mờ.
---
Ngày thứ bảy.
Tin tức trên truyền thông lan ra — một vụ thanh trừng trong thế giới ngầm.
Bà Thẩm nghe tin, lo lắng, vội đi tìm Trịnh Dạ Hàn nhưng không thấy.
Đến đêm, hắn mới trở về — áo dính vết máu, ánh mắt mỏi mệt.
Hắn không vào phòng cô.
Chỉ đứng ngoài, khẽ đặt chậu hoa mới — lần này là cúc trắng.
> “Cô ấy thích hoa tử đằng cơ mà.” – Trần Lỗi nhắc nhỏ.
> “Tử đằng dễ rụng lắm.” – hắn đáp khẽ. – “Tôi sợ cô ấy lại nhìn thấy cảnh đó.”
---
Ngày thứ mười hai.
Lâm Nhược Vân cuối cùng cũng mở cửa bước ra.
Không nói với ai, cô chỉ đi dọc hành lang, đến vườn sau, đứng dưới giàn hoa đã héo một nửa.
Nắng nhẹ rọi lên gương mặt cô, làn da trắng đến trong suốt.
Bà Thẩm nhìn thấy cảnh đó, nước mắt lăn dài.
> “Phu nhân… cô ấy cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi.”
Còn Trịnh Dạ Hàn — hắn đứng từ ban công tầng hai, nhìn xuống.
Khoảnh khắc ấy, hắn không biết mình nên vui hay sợ.
Vì người phụ nữ ấy… đã khác hoàn toàn so với người hắn từng giam giữ..
Mong muốn tự do
Sau hơn mười ngày ở yên trong biệt thự, sáng hôm ấy, Lâm Nhược Vân bất ngờ gọi bà Thẩm vào.
Giọng cô khẽ, nhưng dứt khoát:
> “Tôi muốn ra ngoài.”
Bà Thẩm thoáng giật mình, chiếc khay trên tay khẽ rung.
> “Phu nhân… ý cô là… muốn đi đâu ạ?”
> “Đi dạo. Ở đâu cũng được. Tôi không muốn nhìn thấy bốn bức tường này nữa.”
Không có cơn giận nào, cũng chẳng có nước mắt.
Chỉ là ánh mắt mỏi mệt, như người đã chạm đến giới hạn.
---
Buổi chiều, tin nhanh chóng đến tai Trịnh Dạ Hàn.
Hắn đang họp với thuộc hạ thì Trần Lỗi ghé sát tai nói nhỏ:
> “Phu nhân muốn ra ngoài.”
Chiếc bút trong tay hắn dừng lại, mắt hơi nheo lại.
Không nói gì, hắn chỉ khẽ gật đầu, giọng trầm:
> “Sắp xếp người đi theo. Đừng để cô ấy biết.”
Trần Lỗi đáp vâng, rồi lặng lẽ lui ra.
---
Chiều hôm đó, lần đầu tiên sau bao ngày, cổng biệt thự mở ra.
Chiếc xe màu đen sang trọng lăn bánh chậm rãi, rời khỏi khu nhà.
Lâm Nhược Vân ngồi ở ghế sau, đầu tựa vào cửa kính.
Ánh nắng cuối ngày rọi lên gương mặt cô, phản chiếu đôi mắt mênh mang đến vô tận.
> “Phu nhân muốn đến đâu ạ?” – tài xế hỏi khẽ.
Cô mím môi, ngẫm nghĩ một lúc.
> “Tôi không biết. Cứ đi đi, đừng hỏi.”
Xe chạy dọc con đường ven hồ, gió nhẹ thổi qua.
Những hàng cây lay động, phản chiếu trong mắt cô như những kỷ niệm xa xôi.
---
Một lát sau, cô yêu cầu dừng xe bên bờ sông.
Gió thổi mạnh, tóc cô bay lòa xòa, váy dài khẽ tung.
Cô bước xuống, giày tiểu thư chạm lên nền đất ướt, để lại những dấu chân mờ.
Người hầu định chạy theo, nhưng cô ngăn lại.
> “Tôi chỉ muốn hít thở một chút không khí, không sao đâu.”
Cô ngồi xuống ghế đá, lặng yên nhìn mặt nước.
Xa xa, vài đôi tình nhân cười nói.
Tiếng trẻ con chơi đùa khiến lòng cô nhói lên – một thứ cảm giác vừa xa lạ vừa đau đớn.
> “Tự do… chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”
---
Cách đó không xa, trong chiếc xe khác đỗ bên đường, Trịnh Dạ Hàn im lặng nhìn cô qua lớp kính tối.
Ánh mắt hắn trầm tĩnh, sâu thẳm — xen lẫn một nỗi đau khó diễn tả.
> “Cô ấy muốn ra ngoài, nhưng không muốn nhìn thấy tôi nữa.” – hắn nói nhỏ, giọng khàn đặc.
Trần Lỗi không dám đáp, chỉ cúi đầu.
> “Đừng để ai lại gần cô ấy. Nhưng cũng đừng để cô nhận ra có người đang canh chừng.”
---
Cô ngồi đến khi trời tối.
Khi gió đêm lạnh buốt, cô mới đứng dậy.
Ánh đèn đường hắt lên gương mặt, đôi mắt cô lấp lánh — không phải vì vui, mà vì nước mắt chưa kịp rơi.
> “Về thôi.” – cô nói khẽ.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời đi.
Sau lưng, một chiếc xe khác cũng nổ máy, bám theo trong im lặng.
Cơn giận trong đêm
Đêm đó, sau khi trở về từ buổi dạo chơi ngắn ngủi, không khí trong biệt thự im lìm đến lạ.
Ánh đèn vàng ấm áp từ phòng ăn hắt ra hành lang dài, bàn ăn được dọn sẵn gọn gàng — bát đũa sáng bóng, thức ăn vẫn còn nóng hổi.
Bà Thẩm khẽ cúi đầu chờ ở cửa.
Lâm Nhược Vân vừa bước vào, ánh mắt vô thức đảo quanh — nhưng không thấy bóng dáng Trịnh Dạ Hàn đâu.
> “Hắn đâu?” – giọng cô trầm, hơi khàn vì lạnh.
Bà Thẩm thoáng khựng lại, bàn tay siết chặt vạt áo.
> “Cậu chủ… vừa mới rời đi, thưa phu nhân.”
> “Rời đi?” – cô nhíu mày. – “Đi đâu?”
> “Dạ… nghe nói là công tác dài hạn, không rõ ngày về.”
Trong thoáng chốc, căn phòng như lạnh thêm vài độ.
Cô đứng lặng một lúc, ngón tay khẽ run.
> “Công tác?” – cô cười nhạt, giọng như gió thoảng. – “Lúc tôi ra ngoài, hắn có thể theo dõi từng bước. Nhưng khi tôi về, lại chẳng thấy hắn đâu…”
Bà Thẩm cúi đầu, không dám đáp.
Sự im lặng ấy như giọt nước làm tràn ly.
---
“Công tác… dài hạn à…”
Lâm Nhược Vân thì thầm, rồi bất ngờ đập mạnh tay xuống bàn.
Âm thanh chói tai vang khắp phòng.
Bát đĩa rung lên, tiếng kim loại chạm nhau lanh canh.
Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt lạnh băng:
> “Nếu đã coi nơi này là nhà tù, vậy thì… tôi sẽ không ngoan ngoãn nữa.”
---
Cô quay người, bước nhanh lên cầu thang.
Bà Thẩm hốt hoảng gọi:
> “Phu nhân! Cẩn thận…!”
Nhưng chưa kịp bước theo, tiếng đồ vỡ loảng xoảng vang lên từ tầng hai.
Tiếng lọ hoa rơi, tiếng gương vỡ, tiếng ngăn kéo bị giật mạnh, tất cả hòa vào nhau như một cơn bão.
Mỗi âm thanh là một nhát dao đâm vào lòng bà quản gia — người đã chứng kiến bao thăng trầm trong căn nhà này.
Bà Thẩm chỉ biết đứng dưới chân cầu thang, nước mắt rơi lặng lẽ.
> “Phu nhân à… cậu ấy đi là vì công việc thôi…” – bà nghẹn ngào, nhưng chính bà cũng không tin vào lời mình nói.
---
Trên tầng hai, tiếng vỡ vẫn tiếp diễn.
Lâm Nhược Vân ném từng món đồ mà hắn từng mua cho cô: khung ảnh, đồng hồ, bình thủy tinh, cả chiếc váy hắn từng khen đẹp.
Tất cả rơi xuống, tan nát, như cách cô muốn xé bỏ những ràng buộc vô hình đang siết lấy mình.
Khi không còn gì để đập, cô ngồi bệt xuống sàn, hơi thở nặng nề.
Ánh trăng lọt qua khe rèm, chiếu lên khuôn mặt đầy nước mắt.
> “Anh luôn nói muốn bảo vệ tôi… nhưng anh chưa từng ở đây khi tôi cần.”
Tiếng mưa ngoài trời bắt đầu rơi — nhẹ, nhưng lạnh thấu tim.
Trong căn phòng đầy mảnh vỡ, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của một người phụ nữ bị bỏ lại giữa cô đơn.
---
Đêm ấy, biệt thự nhà họ Trịnh chìm trong hỗn loạn và im lặng.
Không ai dám bước vào, không ai dám dọn dẹp.
Chỉ có một người phụ nữ, vừ
a gãy, vừa tỉnh — và một người đàn ông, ở nơi xa, không hề biết rằng… cô đã không còn chờ nữa.
Cơn thịnh nộ trong căn biệt thự
Âm thanh vỡ vụn vang lên dồn dập.
Tầng hai của biệt thự như bị một cơn bão quét qua — lọ hoa, khung tranh, đèn bàn, tất cả đều vỡ tan dưới chân cô.
Lâm Nhược Vân vẫn chưa dừng lại.
Tóc rối, hơi thở dồn dập, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh nhìn lại lạnh như băng.
Cô ném chiếc bình sứ cuối cùng xuống đất, tiếng vỡ giòn vang vọng khắp hành lang.
Không còn gì để đập nữa.
Cô đứng giữa đống hỗn độn, hơi thở nặng nề, rồi quay người bước xuống lầu.
---
Bà Thẩm đang run rẩy cầm điện thoại, toan gọi cho ai đó thì giật mình khi thấy cô xuất hiện.
Trên người Lâm Nhược Vân vẫn là chiếc váy trắng mỏng, tay còn dính vài vết trầy xước vì mảnh vỡ.
Ánh mắt cô đỏ ngầu, giọng khàn khàn nhưng dứt khoát:
> “Bà Thẩm.”
> “Phu nhân… xin cô đấy, đừng đập nữa…” – bà quản gia gần như van nài. – “Cậu chủ mà biết được sẽ—”
> “Sẽ thế nào?” – cô cắt lời, giọng rít qua kẽ răng. – “Hắn đi rồi cơ mà. Không phải sao?”
Bà Thẩm lùi lại, giọng run run:
> “Cậu ấy chỉ đi công tác thôi, rồi sẽ về mà…”
Lâm Nhược Vân khẽ cười, nụ cười đầy chua chát.
Cô bước đến gần, nhìn thẳng vào bà ta, từng chữ như dao khứa:
> “Bà nghe cho rõ đây.”
“Nếu ai dám gọi hắn về vì chuyện này…”
“Sau này, đừng bao giờ gọi tôi là phu nhân nữa.”
Giọng cô vang lên sắc lạnh, vang khắp đại sảnh.
Người hầu đứng nép mình sau tường, không ai dám thở mạnh.
---
Nói dứt lời, cô quay đi —
và đập mạnh chiếc lọ pha lê trên bàn.
Tiếng vỡ giòn tan như xé rách không gian tĩnh mịch.
Chiếc ghế ngã xuống, khung ảnh trên tường bị hất văng, rơi xuống sàn thành từng mảnh nhỏ.
Bức ảnh cưới giữa cô và Trịnh Dạ Hàn — nụ cười của cả hai trong tấm ảnh — giờ đây bị rạch nát bởi chính tay cô.
> “Tình yêu à…” – cô cười khẽ, đôi mắt ướt nhòe. – “Thứ đó đối với hắn chỉ là công cụ thôi.”
Cô lại đập.
Lại ném.
Lại xé nát mọi thứ có hình bóng của hắn.
Bà Thẩm sợ hãi đến mức chỉ biết quỳ xuống, nước mắt lăn dài:
> “Phu nhân… cô sẽ hối hận mất…”
> “Tôi đã hối hận đủ rồi.” – cô ngẩng đầu, nói chậm rãi. – “Từ cái ngày tôi gả cho hắn.”
---
Cơn mưa ngoài trời bắt đầu trút xuống, rào rào như tiếng kim loại va nhau.
Bóng cô in dưới ánh đèn chập chờn, vừa kiêu hãnh, vừa cô độc.
Khi tiếng đập cuối cùng dừng lại, căn biệt thự chỉ còn là một đống đổ nát —
và giữa tất cả, chỉ có Lâm Nhược Vân đứng đó,
hơi thở run rẩy, nước mắt lặng lẽ rơi.
Đêm ấy, người ta nói căn biệt thự nhà họ Trịnh sáng đèn đến tận khuya.
Không ai dám bước vào,
vì người phụ nữ bên trong… cuối cùng đã tỉnh giấc khỏi giấc mộng mang tên “hôn nhân”